Mấy ngày trước vừa tới một nữ nhân, nghe nói là "Tình nhân cũ" của mình, hôm nay lại đụng phải một nam nhân, công bố mình chính là "Vị hôn thê" của hắn. Diệp Bạch dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn Triệu Đằng Liêm trước mắt, giữa hai nam nhân thì nói cái giề mà "Vị hôn thê", còn nói tự nhiên như vậy, thật sự là khiến người ta rất không khỏe, là ai cũng sẽ không tin nổi.
Triệu Đằng Liêm nhìn thấy cậu không tin cũng không nóng nảy, ưu nhã đan hai tay vào nhau đặt ở trên bàn, nói: "Anh nghe nói khoảng thời gian trước em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hình như là bị thương ở đầu."
Diệp Bạch thần sắc ngẩn ra, xem ra Triệu Đằng Liêm cũng không phải là người đơn giản, cư nhiên ngay cả cái này cũng biết. Trong lòng cậu bắt đầu bồn chồn, đối phương sẽ không nhìn ra cậu là hàng giả đâu đi?
Triệu Đằng Liêm tiếp tục nói: "Em thật sự không nhớ rõ anh sao? Lúc em còn nhỏ như vậy, chúng ta đã gặp qua nhau rồi." Hắn nói rồi duỗi tay biểu hiện một độ cao, "Chúng ta còn định thân từ bé nữa đó."
Thì ra ở hiện đại cũng lưu hành định thân từ bé sao......?
Diệp Bạch ánh mắt hồ nghi, không phải là nhìn ngu ngốc như trước nữa, mà lại như là nhìn tên lừa đảo.
Triệu Đằng Liêm cười, từ ví tiền lấy ra một thứ, buông tay đặt ở trên bàn, thì ra là một cái vỏ sò sạch sẽ lại xinh đẹp. Hắn nói: "Đây là khi em còn nhỏ thì tặng cho anh, còn nói ngoại trừ anh ra thì ai cũng không gả đấy, em sẽ không phải ngay cả cái này cũng quên mất đâu nhỉ?"
Diệp Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ đây là cái gọi là tín vật đính ước sao, cho dù cái vỏ sò cũng rất đẹp, nhưng cũng quá rẻ mạt quá rồi, thiếu gia Đại Tàng Kiếm Sơn Trang cư nhiên lại nghèo túng đến mức phải dùng cái này làm tín vật đính ước......
Triệu Đằng Liêm ôn nhu nhỏ nhẹ nói nửa ngày, kết quả đều là đàn gảy tai trâu, Diệp Bạch đã sớm thay đổi tâm, đương nhiên sẽ không nhớ rõ chuyện trước kia. Hơn nữa Triệu Đằng Liêm tự thuật, đều là khi Diệp Bạch còn năm sáu tuổi, lúc nhỏ như vậy sao có thể nhớ được, trên nhật kí lại càng không có.
Diệp Bạch há miệng rồi ngậm miệng, cuối cùng nói: "Anh nhận sai người rồi đi?"
Triệu Đằng Liêm như là nghe thấy truyện cười, không khỏi cười nhẹ vài tiếng, nói: "Cho dù em đã trưởng thành, bộ dáng thay đổi, nhưng hương vị trên người em vẫn cứ mỹ vị mê người như vậy, sao anh có thể nhận sai được?"
Huyệt Thái Dương của Diệp Bạch nhảy thình thịch, mí mắt phải cũng nháy nháy, lời này sao giống như đã từng nghe qua vậy, sao lại làm cậu nhớ lại cảnh tượng lúc mới vừa nhìn thấy Thời Quân Tranh chứ? Người nào đó mặt dày mày dạn đuổi theo cậu, liên tiếp nói hương vị trên người cậu dễ ngửi.
Diệp Bạch ngồi ở nhà ăn chờ Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên lái xe tới bãi đỗ xe của khách sạn, xuống xe liền đi vào trong. Nhà ăn rất lớn, người lại tương đối ít, phi thường an tĩnh. Anh nhìn lướt qua, liền nhìn thấy Diệp Bạch ngồi phía góc, phía sườn cậu là cửa phòng nhà ăn, vị trí đối diện vốn dĩ thuộc về Lý lão bản, cư nhiên lại có một nam nhân khác ngồi xuống.
Lý Sùng Duyên lập tức có chút không vui, anh đương nhiên nhận ra được Triệu Đằng Liêm người này. Lý Nam Dịch vô cùng mê Triệu Đằng Liêm, suốt ngày sưu tập đủ loại poster, lúc Lý Sùng Duyên mới vừa nhìn thấy, căn bản là không quá chú ý, chẳng qua cũng chỉ là một người mẫu diện mạo không tồi mà thôi, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, trong vòng không thiếu nhất chính là nhân vật có diện mạo nổi bật.
Chẳng qua sau đó Lý Sùng Duyên mới ngẫu nhiên phát hiện, Triệu Đằng Liêm cũng không phải là người mẫu bình thường, bối cảnh sau lưng hắn đích xác rất cứng, đủ để hắn hô mưa gọi gió ở trong vòng. Chỉ tiếc, Triệu Đằng Liêm cùng Lý Sùng Duyên không phải là người chung một đường, Lý Sùng Duyên trước nay đều chưa từng kết giao với người như hắn. Chẳng qua là nước giếng không phạm nước sông, cũng không có xung đột gì, cứ bình an mà sống thôi.
Lý Sùng Duyên không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên lại đụng phải.
Nghe nói Triệu Đằng Liêm là con riêng, cho nên thân phận vẫn luôn là nửa trong suốt không được công bố. Tuy rằng là con riêng, nhưng Triệu Đằng Liêm lại hỗn rất tốt, ở trong vòng không chỉ không có ai dám động hắn, rất nhiều diễn viên nhỏ cùng người mẫu nhỏ còn nịnh bợ hắn, cả ngày đều dán trên người hắn. Sinh hoạt cá nhân của Triệu Đằng Liêm tương đối loạn, cái này cũng không phải là bí mật, nhưng người muốn nịnh của hắn cũng không thèm để ý.
Nếu Triệu Đằng Liêm cùng Diệp Bạch là đang nói chuyện đứng đắn, Lý Sùng Duyên cũng không thèm để ý, chẳng qua nhìn thái độ của Triệu Đằng Liêm lại có chút không giống, làm Lý Sùng Duyên phi thường không vui.
Ngay tại thời điểm Lý Sùng Duyên đang định đi qua, Triệu Đằng Liêm bỗng nhiên giống như là bị sét đánh, thân thể ngẩn ra. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Bạch, biểu tình vốn dĩ ưu nhã thong dong giờ lại cứng đờ.
Triệu Đằng Liêm nói: "Trên người của em sao lại có hơi thở của người khác? Hơn nữa em còn đang mang thai?"
Lời này của hắn nói quá mức đứng đắn nghiêm túc, làm cho cả Diệp Bạch lẫn Lý Sùng Duyên vừa mới đi qua đều có chút phản ứng không kịp, chẳng qua lại nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy không có khả năng.
Triệu Đằng Liêm đứng lên, một tay chống bàn, khom lưng khom người lướt qua cái bàn tới gần Diệp Bạch. Hắn tựa hồ là muốn bắt lấy bả vai Diệp Bạch, nhưng tay còn chưa có đụng tới đã bị Lý Sùng Duyên hất ra.
Sắc mặt Lý Sùng Duyên thực bình tĩnh, nói: "Không nghĩ tới lại gặp được tam thiếu ở đây."
Triệu Đằng Liêm nhìn thấy người tới có chút giật mình, nói: "Thì ra là Lý lão bản, hẳn phải là tôi nói không nghĩ tới sẽ gặp phải Lý lão bản mới đúng, nghe nói Lý lão bản rất bận, sao lại rảnh rỗi tới bên này vậy?"
Lý Sùng Duyên cười cười, cười thực công thức hoá, rất tự nhiên duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu Diệp Bạch, nói: "Tiểu bằng hữu nhà tôi đến đây đóng phim, tôi liền bớt thời giờ tới đây xem chút, chỉ sợ em ấy không thích ứng được ấy mà."
Lời này của Lý Sùng Duyên càng thêm khiến Triệu Đằng Liêm giật mình, hắn cẩn thận đánh giá Lý Sùng Duyên vài lần, tựa hồ là phát hiện chuyện thú vị gì, cũng không hề dây dưa nữa, liền nói: "Xem ra là Diệp Bạch có việc rồi, vậy tôi đi về trước đây. Qua hai ngày nữa anh sẽ liên hệ lại với em."
Hắn nói xong liền phất phất tay tiêu sái rời đi, khẩu khí một bộ rất quen thuộc với Diệp Bạch.
Lý Sùng Duyên lúc này mới ngồi xuống, nói: "Em quen Triệu Đằng Liêm sao?"
Diệp Bạch cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, nói: "Không quen biết, hắn không phải là người mẫu Nam Dịch rất thích sao. Mấy ngày nay đóng phim, hắn luôn ở chỗ xa xem, vừa mới bắt đầu em còn tưởng rằng hắn là khách mời, sau lại phát hiện là không phải. Trước khi anh tới không bao lâu, Nam Dịch có gọi điện thoại cho em, nói Triệu Đằng Liêm tìm em có việc, đang nói liền thấy hắn tới đây, một bộ rất quen thuộc ấy."
Diệp Bạch nói, bỗng nhiên ngừng lại, nhỏ giọng lại nói: "Em vừa rồi nghe khẩu khí của hắn, có cảm giác giống như hắn biết chuyện em là nhân ngư ấy."
Lý Sùng Duyên nhíu mày, nói: "Triệu Đằng Liêm người này ít tiếp xúc một chút thì tốt hơn, người này không đơn giản đâu. Nếu hắn biết, vậy không dễ xử lý rồi."
Diệp Bạch cũng thực rối rắm, Triệu Đằng Liêm nói một đống kỳ quái, tâm nói vẫn là không cần nói cho Lý Sùng Duyên đâu, bằng không không biết Lý Sùng Duyên sẽ lăn lộn mình như thế nào nữa, lần trước bởi vì chuyện của Lục Di, cậu đã nếm thử mùi vị giáo huấn rồi. Lại không nghĩ tới vừa rồi Lý lão bản đều nghe được hết......
Hai người lại nói thêm hai câu về Triệu Đằng Liêm, Diệp Bạch thật đúng là không nghĩ tới bối cảnh của Triệu Đằng Liêm cũng không nhỏ, trách không được thoạt nhìn đặc biệt có tiền. Thực nhanh đề tài đã chuyển sang vấn đề khác.
Diệp Bạch nói: "Lúc trước thiếu chút nữa là em bị Thôi tiên sinh phát hiện cái đuôi đấy, chẳng qua sau đó Thời Quân Tranh lại nói với em, Thôi tiên sinh cho rằng cái đuôi của em là đạo cụ, còn muốn Thời Quân Tranh đi mượn để mặc vào nữa."
Lý Sùng Duyên cảm thấy buồn cười, liền nói: "Vậy không phải là đơn giản rồi sao, bảo Thời Quân Tranh biến ra cho y xem đi."
Diệp Bạch nói: "Em cũng nói vậy đó, nhưng Thời Quân Tranh đánh chết cũng không chịu."
Hai người ăn xong bữa tối, sau đó liền cùng nhau vào thang máy. Thời gian tương đối trễ, Diệp Bạch cảm thấy có chút mệt mỏi, Lý Sùng Duyên liền mang theo cậu trở lên tầng đi nghỉ ngơi, sáng ngày mai lại đi chơi cũng được.
Bọn họ mới vừa lên lầu, liền đụng phải Thời Quân Tranh. Thời Quân Tranh một bộ hoang mang rối loạn, nhìn thấy Diệp Bạch liền xông lên giữ chặt một phen, cũng không có chú ý tới Lý lão bản đen mặt bên cạnh.
Thời Quân Tranh nói: "Diệp Bạch không tốt rồi không tốt rồi, tôi đã nói cái tên Triệu Đằng Liêm sao lại có chút quen mắt đâu! Hắn mỗi ngày đều đứng ở xa xa, chính là đề phòng tôi chú ý tới khí vị của hắn đó, cậu không phát hiện ra sao, hắn là......"
Thời Quân Tranh nói được một nửa, lúc này mới nhìn thấy Lý Sùng Duyên, tức khắc câm miệng, trừng to mắt cứng đờ buông cái tay đang lôi kéo Diệp Bạch ra, nói: "Lý, Lý lão bản tới à......"
Lý Sùng Duyên nhìn thấy Thời Quân Tranh có chuyện muốn nói, liền nói: "Hành lang không phải là nơi để nói chuyện, có chuyện thì vào trong phòng nói." Lý lão bản cũng rất hào phóng, để Diệp Bạch cùng Thời Quân Tranh vào phòng khách nói chuyện, còn mình thì vào phòng trong.
Lúc này Thời Quân Tranh mới đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: "Triệu Đằng Liêm là một nhân ngư Alpha đấy!"
"Cái gì?" Diệp Bạch đã có chuẩn bị tâm lý một chút rồi, nhưng đến khi chính tai nghe được vẫn là rất chấn động, nói: "Không phải nói nhân ngư rất hi hữu sao, vì cái gì tôi lại cảm thấy ở trong đoàn phim lại giống như gián trong phòng ăn vậy, nhìn cẩn thận một chút là có thể tìm thấy là sao."
Thời Quân Tranh: "......"
Thời Quân Tranh xanh cả mặt, nuốt một ngụm nước miếng, không thể nào lý giải nổi tại sao Diệp Bạch cư nhiên lại đem chính bản thân hình dung thành con gián! Nhân ngư bọn họ cho dù có hi hữu trân quý như thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể nào so sánh thành gián được chứ......
Diệp Bạch vẫn là có chút không thể tin được, nói: "Triệu Đằng Liêm cư nhiên lại là nhân ngư, sao anh phát hiện được vậy."
"Ngoại hình của chủng tộc nhân ngư đều tinh xảo hơn nhiều so với nhân loại, vì để kiếm tiền mà sống, giới giải trí đương nhiên là tương đối dễ phát triển thôi. Cho nên ở trong vòng gặp phải mấy tên cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Tên Triệu Đằng Liêm kia mỗi ngày đều đứng ở xa như vậy, chính là vì không cho chúng ta phát hiện hơi thở Alpha trên người hắn đấy," Thời Quân Tranh nói: "Vừa rồi ở cửa khách sạn tôi có gặp thoáng qua Triệu Đằng Liêm, lập tức cảm giác ra được. Chẳng qua tôi cảm thấy hắn cũng đã phát hiện ra tôi rồi, hắn giống như cũng có chút giật mình, không nghĩ tới chúng ta là cùng một chủng tộc. Hắn khẳng định là tới vì cậu đấy, hắn nhìn chằm chằm vào cậu đấy!"
Diệp Bạch bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói: "Hình như đúng là vậy thật, vừa rồi hắn có tìm tôi, nói tôi là vị hôn thê của hắn kìa."
"Phốc khụ khụ khụ......" Thời Quân Tranh mới vừa uống một ngụm nước, còn chưa nuốt xuống đã lập tức phun ra, cũng may đã bưng kín miệng, nếu không đã cống hiến lên trên người Diệp Bạch rồi, cả mặt đều bị sặc đến đỏ.
Thời Quân Tranh nói: "Hắn hắn hắn nói cái gì?"
Diệp Bạch nói: "Hắn nói như vậy đó, chẳng qua tôi không có tin, tôi cũng đâu có nhớ rõ."
Thời Quân Tranh phi thường tức giận, cầm cốc nước đập xuống, vỗ cái bàn đứng lên, nói: "Triệu Đằng Liêm quá không biết xấu hổ rồi! Hắn cư nhiên lại nghĩ ra loại biện pháp vô sỉ này. Tôi nói cậu biết, Tiểu Bạch, ngàn vạn lần đừng có tin. Chủng tộc của chúng ta số lượng vốn dã ít rồi, Omega lại càng hi hữu, hắn khẳng định là khó lắm mới phát hiện được một Omega như cậu, cho nên mới bịa ra cái cách nói vô sỉ như vậy, nói cậu là vị hôn thê của hắn, lừa gạt cậu! Tuyệt đối là như thế."
Diệp Bạch chớp chớp mắt, "......"
Thời Quân Tranh còn đang tức giận, nói: "Lúc trước tôi theo đuổi cậu cũng không có dùng biện pháp vô sỉ như vậy đâu! Triệu Đằng Liêm quả thực chính là tên nhân tra bại hoại, không có một câu nào là thật cả."
Diệp Bạch nói: "Cái này tôi cũng đồng ý. Hắn nói một đống lung tung phèo, tôi chỉ cảm thấy đều là thiên phương dạ đàm cả."
"Hắn còn nói cái gì nữa?" Thời Quân Tranh vừa tức vừa hỏi.
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, nói: "Hắn còn hắn có cùng tôi đính thân từ bé rồi."
Thời Quân Tranh nói: "Phi, đồ lừa đảo!"
Diệp Bạch lại nhớ lại, nói: "Hắn còn nói tôi mang thai."
Thời Quân Tranh nói: "Phi, đồ lừa đảo......"
"Từ từ," Thời Quân Tranh ngừng hai giây mới kịp phản ứng lại, tròng mắt cũng sắp lòi ra ngoài, nói: "Cậu cậu cậu nói cái gì? Hắn nói cậu mang thai?"
Thời Quân Tranh không khỏi liên tưởng đến các loại bệnh trạng lúc trước của Diệp Bạch, trong lòng bắt đầu bồn chồn, mấy cái đó đích xác đều là bệnh trạng của nhân ngư Omega mang thai cả nha, nhưng Diệp Bạch chính là người của Lý Sùng Duyên lão bản mà, một bạn lữ nhân loại sao có thể làm cho cậu ta mang thai được......
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Làm sao vậy?"
Thời Quân Tranh ánh mắt lăng lăng, sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Hắn nói như vậy cũng đâu có lợi cho hắn đâu nhỉ." Thời Quân Tranh thật sự rất khó hiểu, Triệu Đằng Liêm nếu là muốn lừa gạt Diệp Bạch, coi Diệp Bạch là bạn lữ của hắn, vậy vì cái gì lại nói Diệp Bạch mang thai chứ?
Nhân ngư Alpha đều có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, nếu đã chọn được Omega liền sẽ dấu hiệu, biến Omega trở thành của riêng mình, để trên người Omega mang lên hơi thở của mình. Như vậy những Alpha khác sẽ không thể tiếp cận Omega đã bị dấu hiệu được nữa, thậm chí còn bài xích. Một Omega đã hoài thai, cũng giống như vậy, những Alpha khác không thể ở bên cạnh hắn được.
Thời Quân Tranh chần chờ nửa ngày, mới thực trịnh trọng nhìn chằm chằm Diệp Bạch, nói: "Tiểu Bạch, gần đây có phải cậu luôn không thể tùy ý biến đuôi cá thành hai chân được không?"
Diệp Bạch gật gật đầu.
Thời Quân Tranh nói: "Có phải cảm thấy hơi mệt không?"
Diệp Bạch suy tư một chút, gật gật đầu. Hình như đôi khi cũng có cảm giác rất mệt, bổ sung nói: "Lúc tôi đóng phim rất ra sức."
Thời Quân Tranh: "......"
"Ăn thì sao? Cỡ nào?" Thời Quân Tranh hỏi.
Diệp Bạch khó xử, nói: "Lý Sùng Duyên nói tôi vẫn luôn ăn rất nhiều."
Thời Quân Tranh: "......"
Thời Quân Tranh cảm thấy trong lòng nghẹn nghẹn, do do dự dự, ánh mắt quét trên người Diệp Bạch vài lần, lúc này mới nói: "Tiểu Bạch, cậu có khả năng thật sự mang thai đấy."
Diệp Bạch trợn tròn mắt, cậu là thật sự phản ứng không kịp, nói: "Anh nói tôi sao? Chẳng lẽ không phải là Lý Sùng Duyên à?"
*Editor: Thím vẫn chưa tỉnh ra hở?
Thời Quân Tranh bị cậu làm cho choáng váng, nói: "Sao Lý lão bản mang thai được chứ." Tâm nói cho dù hai người ngày thường có công lẫn nhau đi chăng nữa, nhưng Omega như cậu cũng không có cách nào làm người ta mang thai được đâu.
Diệp Bạch thực nghiêm túc nói: "Nam Dịch có nói với tôi mà, cậu ta còn cho tôi coi thiệt nhiều tư liệu đó."
Thời Quân Tranh nghẹn họng nhìn trân trối, Lý Nam Dịch thật đúng là cao thủ chuyên nghiệp bán đứng đại ca một trăm năm, xin bảo trọng.
Thời Quân Tranh phí đi hơn nửa ngày mới phổ cập được tính không khoa học của việc nam nam nhân loại sinh con cho Diệp Bạch, đó chỉ là tiểu thuyết viết mà thôi, nói với cậu là Lý Nam Dịch lừa cậu đó.
Diệp Bạch thế mới biết cậu thật là bị lừa, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để Lý Nam Dịch dễ chịu được, cư nhiên lại lừa cậu lâu như vậy. Câu kia phải nói như thế nào nhỉ, mình tuyệt đối không phải là một người thích mang thù, nhưng là một người có thù tất báo!
Thời Quân Tranh nhìn Omega trước mắt trân quý như vậy hi hữu như vậy, cứ như vậy mà mang thai bảo bảo nhân loại, trong lòng rất không cân bằng, quả thực như nhìn ra được tương lai một mảnh u ám. Trước kia hắn có một mộng tưởng đặc biệt lớn, muốn tìm Omega xinh đẹp nhất để làm bạn lữ, kết quả ra cửa không xem hoàng lịch gặp phải Thôi Hướng Trung, hiện tại mộng tưởng biến thành ảo tưởng, nghĩ lại một chút thôi mà đã cảm thấy nước mắt ròng ròng rồi.
Tuy rằng Thời Quân Tranh phi thường ghen ghét hâm mộ hận, chẳng qua Thời Quân Tranh cũng cảm thấy thực mới lạ, nói: "Tôi còn chưa từng thấy Omega mang thai đâu, nghe nói thời gian nhân ngư mang thai so với nhân loại còn lâu hơn. Tôi thấy cái đuôi của cậu là kim sắc, về sau nhất định sẽ thành một quả kim trứng lớn lớn đó."
Kim trứng......
Kim trứng?
Diệp Bạch nhịn không được trong đầu ảo tưởng nên một quả trứng màu hoàng kim siêu cấp lớn siêu cấp mượt mà, chẳng qua vì cái gì lại là kim trứng chớ, chẳng lẽ không phải là tiểu nhân ngư sao?
Diệp Bạch do dự hỏi: "Sinh trứng?"
Thời Quân Tranh nói: "Sinh trứng nha."
Diệp Bạch nói: "Thật là sinh trứng?"
Thời Quân Tranh nói: "Đương nhiên là sinh trứng rồi. Nhân ngư đều như vậy mà."
Diệp Bạch nói: "Cái đuôi màu gì thì sẽ sinh quả trứng màu đó sao?"
Thời Quân Tranh nói: "Tôi nghe nói là vậy, chẳng qua tôi cũng chưa có thấy qua đâu."
Diệp Bạch nói: "Cho nên trứng tôi sinh ra sẽ là màu hoàng kim. Vậy của anh khẳng định là màu lam rồi."
Thời Quân Tranh gật đầu, nói: "Trên lý luận là như vậy."
Hắn vừa nói xong, mới cảm thấy có chỗ nào không đúng. Thời Quân Tranh lập tức dậm chân, lớn tiếng kêu lên, nói: "Cái gì mà trứng màu lam hả! Cậu mới có thể sinh ra trứng màu lam! Tôi là Alpha! Tôi chính là Alpha. Tôi mới sẽ không sinh trứng đâu."
Diệp Bạch xê dịch mông ra sau, tâm nói Thời Quân Tranh kích động như vậy làm gì chớ. Cậu thật sự mang thai một quả trứng còn không có kích động đến như vậy đâu, cậu chỉ là so sánh một chút, hắn đã nhảy dựng lên rồi à.
Thời Quân Tranh thật sự là bị Diệp Bạch làm cho tức chết rồi, Alpha bị nhân loại áp thì thôi đi, nếu hắn thật sự còn sinh trứng nữa, không bằng trực tiếp nhảy sông luôn đi.
Lý Sùng Duyên ở trong phòng, vốn dĩ đã chờ đến không kiên nhẫn nữa. Phòng cách âm tốt như vậy, còn nghe được thanh âm Thời Quân Tranh hô to gọi nhỏ, có chút ngồi không yên mở cửa đi ra, nói: "Cái gì mà kim trứng bạc trứng vậy."
Thời Quân Tranh nhìn thấy Lý lão bản, cũng tự biết xấu hổ, tức giận bỏ chạy mất, lưu lại hai người Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên nhìn Thời Quân Tranh đi rồi, đi qua đóng cửa lại, giống như lơ đãng hỏi: "Hai người các em nói nửa ngày như vậy, đã nói những gì vậy hả? Còn kim trứng bạc trứng nữa." Kỳ thật Lý lão bản là một tên muộn tao......
"Ai nha, mải nói với Thời Quân Tranh về vấn đề màu sắc của bảo bảo, lại quên hỏi hắn trứng ấp ra là nam hay là nữ rồi." Diệp Bạch bỗng nhiên vỗ trán.
Lý Sùng Duyên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, nói: "Thời Quân Tranh lại cho em xem sách lung tung vớ vẩn gì vậy?"
Diệp Bạch nói: "Lần này thì không nha." Cậu hưng phấn chạy tới giữ chặt tay Lý Sùng Duyên, đem người kéo vào phòng ngủ, còn nhẹ nhàng tay chân đóng cửa, sau đó lại kéo màn xuống.
Trong phòng trong phút chốc liền tối sầm xuống, Lý Sùng Duyên trong lòng buồn bực, không biết Diệp Bạch lại muốn làm cái gì. Chẳng lẽ hôm nay Diệp Bạch muốn chủ động một hồi sao? Anh mới vừa đưa ra kết luận, liền cảm thấy mình nghĩ thiệt không sai đâu.
Diệp Bạch kéo màn xong, liền đi đến mép giường.
Giơ tay, cởi nút áo sơmi, ném xuống đất.
Cúi đầu, kéo khóa quần jean, ném xuống đất.
...... Còn sót lại cái quần lót cũng ném xuống đất luôn.
Diệp Bạch trơn bóng, lập tức trơn tru trần truồng đứng ở trước mặt Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nào từng thấy qua thời điểm Diệp Bạch chủ động mê người như vậy, giọng nói cũng bắt đầu có chút khát khô.
Diệp Bạch vươn ngón tay thon dài trắng nõn, chọc chọc bụng mình, đầu ngón tay mượt mà ở bộ vị bụng nhỏ vẽ ra một vòng nhỏ. Dáng người Diệp Bạch phi thường tốt, tuyến nhân ngư phá lệ dụ hoặc quyến rũ, cậu vừa làm ra động tác này, Lý Sùng Duyên càng thêm miệng khô lưỡi khô, thật muốn lập tức nhào lên đem người tử hình ngay tại chỗ.
Diệp Bạch còn dùng cặp mắt to nhìn chằm chằm anh, nói: "Mau tới đây sờ sờ nha."
Một sợi dây trong đầu Lý lão bản tựa hồ đứt đoạn, đi qua một tay bế người rồi ném lên trên giường, ngay sau đó liền đè ép xuống, cúi đầu xâm chiếm môi Diệp Bạch.
Diệp Bạch kinh hô một tiếng, đầu óc hai người hoàn toàn không ở cùng một kênh, Diệp Bạch bị hành động "Cầm thú" đột nhiên của Lý Sùng Duyên làm cho phát ngốc, sửng sốt vài giây. Đầu lưỡi Lý Sùng Duyên lập tức tiến vào khoang miệng cậu, quét ngang xâm lược, khiến cậu hô hấp không thông thuận.
Lúc Diệp Bạch phản ứng lại, Lý Sùng Duyên đã súc thế chờ ra trận, đè Diệp Bạch lại chuẩn bị có hành động.
Chẳng qua luận năng lực phản ứng, tốc độ thân pháp của Đại Tàng Kiếm Sơn Trang chính là hạng nhất, vẫn là Diệp Bạch tốt hơn. Eo cong lại, đầu gối đảo đi, lập tức xoay người một cái, đem Lý Sùng Duyên đặt ở vị trí phía dưới, còn mình thì lại ngồi ở trên eo Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu, vị trí thay đổi làm anh có chút không dễ tiêu hóa.
Diệp Bạch chống ngực anh, nói: "Lúc mang thai không thể làm loại chuyện này." Nói xong lại bổ sung một câu, "Trên tư liệu nói, đặc biệt là giai đoạn đầu."
Lý Sùng Duyên một trận đau đầu, nói: "Sao em vẫn còn tin tưởng lời Lý Nam Dịch thế hả, đực sinh con cái gì đều là lừa em hết đó." Anh thay đổi một bộ khẩu khí dụ dỗ, duỗi tay vuốt ve trên eo cậu, "Bảo bối, tự mình ngồi xuống đi, tư thế này cũng không tồi đâu."
Diệp Bạch không để ý tới dụ hoặc của anh, nói: "Không phải nói anh mang thai, là em mang thai nha. Anh mau sờ sờ bụng em đi, bên trong có quả kim trứng đó."
Lý Sùng Duyên: "......" Hiện tại anh hẳn là nên mặc tốt quần áo, ra cửa đem Lý Nam Dịch bầm thây vạn đoạn đi thôi.
Lý Nam Dịch nằm cách vách cũng trúng đạn hắt xì một cái, lại một mình ngây ngô cười lẩm bẩm nói: "Khẳng định là Triệu Đằng Liêm nhớ iêm rùi. Iêm khi nào gọi điện thoại cho chàng thì tốt đây, có nên hiện tại gửi cái tin nhắn chúc ngủ ngon cho chàng không nhỉ. Có thể nào quá chán ngấy hay không ta?"
Cậu ta một mình ở trong phòng phát ngu mê trai, đương nhiên sẽ không có ai trả lời cậu, chỉ có thể tự mình do dự tới do dự đi. Chẳng qua cuối cùng Lý Nam Dịch vẫn là gửi cái tin nhắn tới cho Triệu Đằng Liêm, viết hai chữ ngủ ngon, phía sau còn bỏ thêm một cái biểu tình mặt đỏ.
—— ngủ ngon (*/ω\*)
Lý Nam Dịch khẩn trương kích động, chỉ thiếu nước lăn lộn trên đất, dùng sức nắm di động, phỏng chừng có thể bóp nát di động được.
Lý Nam Dịch nghĩ, Triệu Đằng Liêm bận rộn như vậy, khi nào mới có thể thấy được đây ta, sẽ không phải là sáng mai chứ? Vậy chẳng phải là quá giờ rồi sao. Nếu anh í thấy thì có trả lời lại mình không nhỉ? Mà lỡ như bận quá không có thời gian trả lời lại thì cũng hổng sao hết trơn á.
Quả thực là trúng độc thời kì cuối hết thuốc chữa......
Ngay tại thời điểm cậu ta đang suy nghĩ miên man, di động đột nhiên vang lên, Triệu Đằng Liêm cư nhiên lại rất mau đã gửi về cho cậu ta một cái tin nhắn. Viết rất đơn giản "Ngủ ngon, mơ đẹp".
Kết quả là Lý Nam Dịch hưng phấn cả đêm không ngủ được, nhưng quả thực có làm ra một cái mộng tưởng hão huyền......
Bên kia Diệp Bạch phi thường kiên định nói là mình mang thai, Lý Sùng Duyên mới đầu còn không tin, dù sao thì nam nam sinh con cũng có thể đấy, nhưng lại phải dựa vào công nghệ cao. Nhưng sau anh lại nghĩ lại, Diệp Bạch đâu phải người bình thường, lại nói tiếp cậu là một nhân ngư, có lẽ sẽ khác với nhân loại.
Lý Sùng Duyên bị Diệp Bạch lăn lộn mãi thành ra mất hết cả hứng làm, liền nhét người vào trong ổ chăn bịt kín mít. Sau đó mới duỗi tay tiến vào trong chăn, sờ sờ trên bụng Diệp Bạch, hình như cũng chả có gì khác nhau cả hà.
Diệp Bạch bị anh sờ có chút ngứa, xê qua dịch lại, nói: "Quên hỏi Thời Quân Tranh mất, trứng bảo bảo trong bụng em đã mấy tháng rồi."
Lý Sùng Duyên nói: "Hỏi hắn làm gì?"
Lý lão bản nghĩ thầm, Diệp Bạch có mang con của anh, nhưng sao cái gì cũng đi hỏi Thời Quân Tranh hết vậy, làm người ta thấy kỳ quái chết, vừa quái vừa không thoải mái.
Diệp Bạch không biết anh nghĩ cái gì, thực nghiêm túc nói: "Bởi vì trước kia em đã bao giờ mang thai đâu, cho nên không có kinh nghiệm, nhưng Thời Quân Tranh biết đó, hắn có kinh nghiệm nha."
*Editor: Hố người chết không cần trả phí
Diệp Bạch nói chuyện không rõ ràng, thành ra Lý Sùng Duyên liền hiểu lầm hoàn toàn, thì ra Thời Quân Tranh có kinh nghiệm à, Thời Quân Tranh cư nhiên lại từng mang thai trứng bảo bảo sao. Anh thật đúng là không ngờ tới đó, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Tri thức của Lý lão bản bị cưỡng chế cập nhật mới, chẳng qua trong lòng lại càng thêm xác định Diệp Bạch thật sự mang thai rồi, bởi vì có Thời Quân Tranh làm tiền lệ rồi mà.
Lý Sùng Duyên đã quyết định sống bên cạnh Diệp Bạch, cho nên sẽ không nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái nữa. Vốn dĩ đã nghĩ về sau hai người sẽ nhận nuôi một đứa nhỏ, tìm một đứa đáng yêu nghe lời, cùng nhau nuôi lớn, vậy cũng rất không tồi.
Hôm nay bỗng nhiên nghe được Diệp Bạch nói có mang, Lý Sùng Duyên có chút kinh hỉ quá mức. Tuy rằng chưa từng hy vọng xa vời, nhưng trên trời đột nhiên rớt xuống một cái bánh nhân thịt như thế, một chút tiếc nuối nhỏ cứ như vậy mà được thỏa mãn, Lý Sùng Duyên đương nhiên là phi thường cao hứng.
Lý Sùng Duyên cũng biết mấy tháng đầu khi mang thai không thể làm vận động kịch liệt được, anh thật cẩn thận ôm Diệp Bạch vào trong ngực, dịch chăn cẩn thận cho cậu, một khe hở cũng không để lộ, hỏi: "Có lạnh không?"
Diệp Bạch lắc lắc đầu, nói: "Không lạnh."
Lý Sùng Duyên lại hỏi: "Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Diệp Bạch lại lắc lắc đầu, nói: "Không có nha."
Lý Sùng Duyên vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi: "Muốn uống nước không?"
Diệp Bạch lại lắc đầu lần nữa, nói: "Ôm em đi tắm rửa đi, còn chưa có tắm rửa đâu."
Lý Sùng Duyên nói: "Anh đi mở nước trước, lát nữa ôm em đi." Sau đó liền đi vào phòng tắm mở nước, lại mở điều hòa, làm cho trong phòng tắm sương mù mờ mịt ấm áp vô cùng, lúc này mới ôm người qua. Diệp Bạch đi vào, quả thực cảm thấy như là đang đi xông hơi......
*Editor: Thiệt tình rất muốn nói là đi hấp bánh bao con và bánh bao cha nhưng lại vấp phải raw
Cách vách Lý Nam Dịch hưng phấn không ngủ được, bên này Lý Sùng Duyên cũng khẩn trương ngủ không được.
Lý lão bản một đêm không ngủ, bởi vì biết Diệp Bạch mang thai, anh sợ buổi tối Diệp Bạch có yêu cầu gì đó, lỡ như muốn xuống giường uống nước thì sao? Đi toilet?
Thời Quân Tranh vừa tức vừa xấu hổ bực bội rời khỏi phòng Diệp Bạch, buồn đầu trở về phòng mình, trong lòng bất bình khó chịu không phục. Tâm nói trước khi gặp được Diệp Bạch hắn cũng coi như là hô mưa gọi gió, bộ dạng xuất chúng hơn nhân loại, thể năng cũng mạnh hơn nhiều, hơn nữa lại có hơi thở chỉ có ở Alpha, không ít người xua như xua vịt. Kết quả gặp phải Diệp Bạch, liền quay một vòng từ đầu đến đít.
Thời Quân Tranh sâu sắc nghĩ lại, Diệp Bạch quả thực chính là thần đại xui.
Hắn dùng thẻ mở cửa phòng ra, vừa muốn rảo bước tiến vào, đã lập tức dừng bước, tựa hồ như nhớ tới cái gì, giống làm ăn trộm đầu tiên dò xét nửa cái đầu vào, một phen tra xét, phát hiện bên trong không có bóng dáng người nào đó, lúc này mới thả lỏng một hơi.
Thôi Hướng Trung luôn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa máu ghen cực kỳ nặng, không có việc gì cứ thích tìm đủ loại lý do lăn lộn hắn, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là trừng phạt.
Thời Quân Tranh trở tay khóa cửa phòng lại, cúi đầu nhìn nhìn bộ quần áo ướt dầm dề, là do vừa nãy phun ngụm nước kia. Cái này mà bị Thôi Hướng Trung nhìn thấy, khẳng định sẽ phát tán tư duy một phen à. Y không đi làm biên kịch thật đúng là rất lãng phí nhân tài nha.
Thời Quân Tranh nhìn nhìn thời gian, chắc hôm nay Thôi Hướng Trung sẽ không trở lại nữa, cũng đã trễ thế này rồi mà. Vừa rồi ầm ĩ cùng Diệp Bạch nửa ngày, lại chịu kích thích nghiêm trọng, Thời Quân Tranh cảm thấy bản thân cũng đủ mệt rồi, bả vai có chút nhức mỏi.
Hắn cởi áo khoác ra ném ở trên sô pha, từ trong tủ quần áo lấy ra cái áo ngủ, sau đó cầm vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một cái cửa kính sát đất rất lớn, so với kính toàn thân bình thường thì còn lớn hơn gấp ba lần, đặt ở đối diện bồn tắm. May mắn không gian phòng tắm trong khách sạn tương đối rộng, nếu là phòng tắm bình thường thì đã không thể nhét nổi rồi.
Không cần phải nhiều lời, cái gương lớn là do Thôi Hướng Trung làm ra. Ngày đó khi Thời Quân Tranh vào phòng tắm, cởi quần áo ngồi vào bồn tắm xong, vừa ngẩng đầu lên quả thực là suýt bị hù chết rồi, ngay sau đó cả mặt liền đỏ bừng.
Trong gương là một phòng sương mù, nhưng cho dù trong phòng tắm có lại nhiều hơi nước hơn đi nữa thì vẫn có thể rõ ràng chiếu ra bộ dạng xích lõa của Thời Quân Tranh.
Ngày đầu tiên Thôi Hướng Trung làm xong gương, liền đem Thời Quân Tranh bắt vào phòng tắm, ở trước gương làm cả đêm. Đem Thời Quân Tranh lăn lộn đến chỉ còn một hơi tàn.
Thời Quân Tranh đem quần áo cởi ra ngoắc ở trên gương, che đi cái gương biến thái kia, tiếc rằng gương quá lớn, cũng chỉ có thể che khuất được một nửa.
Thời Quân Tranh xả nước ấm ngồi vào bồn tắm, thoải mái thở dài. Hắn chính là nhân ngư hàng thật giá thật, cho nên phi thường thích nước. Đâu có giống cái hàng giả Diệp Bạch kia, dính vào chút nước liền choáng váng chớ.
Thời Quân Tranh nhắm hai mắt, nửa dựa vào bồn tắm, thực nhanh hai chân ở trong nước đã biến thành cái đuôi cá lớn màu lam.
Đuôi của hắn khác với của Diệp Bạch, đuôi cá của Diệp Bạch là kim sắc, thoạt nhìn tương đối thon dài. Đuôi cá màu lam của Thời Quân Tranh so với của Diệp Bạch thì lớn hơn một chút, tuy rằng không loá mắt bằng kim sắc, nhưng lại càng thêm đại khí, nhìn lên cũng có một loại cảm giác mê hoặc nhân tâm.
Alpha đều rất tự tin, Thời Quân Tranh đối với cái đuôi của mình cũng rất tin tưởng. Tuy rằng Lý lão bản đã là người thắng nhân sinh rồi, nhưng Lý lão bản cũng không có đuôi cá đẹp như vậy đâu.
Lòng tự trọng vừa rồi đã vỡ nát thành cặn bã của Thời Quân Tranh, hiện tại lại nhanh chóng khép lại.
Nước trong bồn tắm một lát sau đã không còn ấm áp nữa, nhưng Thời Quân Tranh vẫn không định dậy, cứ ngâm mình bên trong nước lạnh, hắn rất dễ thích ứng, sẽ không bị cảm mạo giống như nhân loại.
Mấy ngày nay Thôi Hướng Trung mỗi ngày đều cứ dính chặt hắn, làm hắn không có cách nào chạm vào nước được cả. Thời Quân Tranh nghĩ thầm dù sao cũng đã khóa cửa rồi, Thôi Hướng Trung cho dù có tới cũng không thể vào được, liền an tâm nửa nằm trong bồn tắm, chuẩn bị tối nay ngủ ở đây, nơi này so với trên giường còn thoải mái hơn.
"Cạch" một tiếng.
Thời Quân Tranh ngủ đến mơ mơ màng màng, còn tưởng là mình đang nằm mơ, đôi mắt cũng không thèm mở, mà lật người, đuôi cá lớn màu lam quẫy quẫy trong nước, nằm nghiêng trong bồn tắm tiếp tục ngủ.
Lại "Cạch" một tiếng.
Thời Quân Tranh nhíu mày, chẳng qua đại não vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, phải lắc lư đến bốn năm giây, lúc này mới giật mình một cái ngồi dậy. Tâm nói chẳng lẽ là trong phòng có trộm?
Thời Quân Tranh còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã thấy cửa phòng tắm bị mở ra. Tiến vào cũng không phải là trộm gì cả, mà là Thôi Hướng Trung.
Thời Quân Tranh tức khắc liền trợn tròn mắt, mở to hai mắt trừng trừng Thôi Hướng Trung đứng ở cửa phòng tắm, nói: "Anh! Anh vào bằng cách nào?"
Thôi Hướng Trung cũng sửng sốt, chỉ thấy Thời Quân Tranh xích lỏa ngồi trong bồn tắm, một nửa thân thể chìm trong nước, ánh mắt đi theo nhìn xuống, có thể nhìn rõ cái đuôi cá lớn màu lam kia.
Thôi Hướng Trung chỉ sửng sốt trong một lát, ngay sau đó liền thấp giọng cười rộ lên, nói: "Anh đương nhiên là cầm chìa khóa tiến vào. Em cho rằng khóa cửa từ bên trong, bên ngoài sẽ mở không ra chắc?"
Thời Quân Tranh bị Thôi Hướng Trung xuyên trúng tâm sự, chỉ cảm thấy sức lực bị hút khô, nhanh chóng nói: "Anh, anh nghe tôi giải thích."
"Hiện tại lại muốn giải thích với anh? Em đúng thật là không biết sợ nhỉ." Thôi Hướng Trung đi tới, duỗi tay đáp bên cạnh bồn tắm, cúi người tới gần hắn, nói: "Lúc khóa cửa sao không nghĩ đến hử."
Thời Quân Tranh có chút phản ứng không kịp, tâm nói tựa hồ bọn họ đang ông nói gà bà nói vịt không cùng một vấn đề nhỉ?
Quả nhiên, Thôi Hướng Trung cúi đầu cắn một ngụm trên khóe miệng hắn, sau đó liền duỗi tay vào trong nước, nhẹ nhàng sờ soạng hai cái lên đuôi cá lớn màu lam, nói: "Ngày đó bảo em đi mượn đạo cụ, em chết sống cũng không chịu, hôm nay cho rằng anh không ở đây, cho nên mới đi mượn sao? Thì ra là em thích chơi một mình hả?"
Thời Quân Tranh: "......"
Thời Quân Tranh thật không biết là nên phản bác y hay là nên âm thầm may mắn đây, Thôi Hướng Trung thông minh một đời, cư nhiên đến hiện tại vẫn chưa nhìn ra được đuôi cá là thật, y còn tưởng rằng đuôi cá của Diệp Bạch và của hắn đều chỉ là đạo cụ.
Thôi Hướng Trung tựa hồ cảm thấy xúc cảm của đuôi cá màu lam thực không tồi, cảm xúc tinh tế bóng loáng lại có chút trơn nhẵn, quả thực là rất giống thật. Chính là không có nhiệt độ gì m, lạnh lạnh, nếu như ấm áp vậy càng thêm hoàn mỹ rồi.
Thời Quân Tranh lui a lui ra sau bồn tắm, muốn né tránh tay Thôi Hướng Trung. Tuy rằng hắn là Alpha, nhưng đuôi của nhân ngư vẫn luôn tương đối mẫn cảm, bị y khiêu khích sờ loạn một hơi như vậy, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên.
"Anh làm gì đấy?" Thời Quân Tranh nhìn y cư nhiên đã bắt đầu cởi quần áo.
Thôi Hướng Trung cởi áo trên ra, sau đó giơ tay xả nước ấm, khiến Thời Quân Tranh giật mình một cái. Thôi Hướng Trung nói: "Trừng phạt em khóa cửa." Nói xong liền rảo bước tiến vào bồn tắm.
Thời Quân Tranh khẩn trương vô cùng, muốn nhanh chóng biến đuôi cá trở về hai chân, nhưng lúc này lại không thể, đột nhiên biến trở về chẳng phải là sẽ lòi liền sao, sẽ hù chết Thôi Hướng Trung đó.
Hắn lui a lui, bị Thôi Hướng Trung bức đến góc bồn tắm, chính là khoảng cách giữa hai người vẫn chả xa thêm một chút nào.
Thôi Hướng Trung vớt người lên, để Thời Quân Tranh vòng qua ngồi trên đùi y, yêu thích không buông tay vuốt ve đuôi cá của hắn, nói: "Không muốn lát nữa khó chịu thì chủ động một chút đi."
Thời Quân Tranh nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua cho dù có nghiến răng mấy thì hắn cũng không dám đôi co với Thôi Hướng Trung, giáo huấn lần trước vẫn còn rõ ràng trước mắt đấy. Lỡ như Thôi Hướng Trung tức giận, lại lấy dây ra trói hắn lại, chuyện đuôi cá không bị lộ tẩy mới là lạ.
Tính dục của Thôi Hướng Trung hôm nay tựa hồ phá lệ tăng vọt, hôn Thời Quân Tranh mơ mơ màng màng đến phải thở hổn hển, nhưng vẫn luôn vuốt qua vuốt lại đuôi hắn.
Thời Quân Tranh thấp thỏm bất an, trong lòng vẫn luôn bồn chồn, thân thể khó tránh khỏi phá lệ mẫn cảm.
Đến cuối cùng hai người đều nhiệt huyết sôi trào, Thôi Hướng Trung đã hô hấp thô nặng vô cùng, Thời Quân Tranh nhìn tư thế này, nhanh chóng tại thời điểm y không chú ý đem đuôi cá đổi về hai chân.
Vì để Thôi Hướng Trung không phát hiện ra, Thời Quân Tranh quyết định cắn răng nhịn nhục, chủ động ôm lấy y, bán không nhan sắc, nói: "Mau, nhanh lên." Hắn vừa nói xong, đã cảm thấy cả người rất không hảo, có một loại xúc động muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình đi.
Chẳng qua phương pháp này hiển nhiên là rất dùng được với Thôi Hướng Trung, thậm chí hiệu quả còn cực kỳ cao. Thôi Hướng Trung chỉ cười một tiếng, nói một câu "Hôm nay chủ động như vậy à?" Sau đó Thời Quân Tranh liền bị y dày vò thảm thiết......
*Editor: Xác cmn định rồi, tiểu thụ bi thôi nhất truyện
Thời Quân Tranh cuối cùng được Thôi Hướng Trung ôm trở về trên giường, eo đau muốn chết, nghiêng đầu nhìn lên, cư nhiên bên ngoài đã sáng rồi! Quả đúng là cầm thú.
Thời Quân Tranh một câu cũng không muốn nói, vùi đầu liền ngủ, cũng may ngày hôm sau không cần phải đóng phim. Cho dù có thật sự phải đóng đi nữa, phỏng chừng hắn cũng tuyệt đối không dậy nổi đâu.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Bạch thần thanh khí sảng tỉnh dậy, Lý Sùng Duyên lại có chút mệt mỏi rã rời.
Lý Nam Dịch vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Lý Sùng Duyên sáng sớm đã sang kêu dậy, không khỏi khinh bỉ nhìn anh một cái, nói: "Đại ca em nói anh này, không phải chỉ là mấy ngày không được gặp Tiểu Bạch mà thôi hay sao, có cần phải làm cả đêm thế không, cái bộ dạng hư thận sắp tinh tẫn nhân vong này của anh thiệt là ngứa mắt."
Lý Sùng Duyên: "......"
Diệp Bạch được Lý Sùng Duyên mang đi nghỉ phép, trước khi đi mãi vẫn không thấy bóng dáng Thời Quân Tranh đâu, liền giữ chặt Lý Nam Dịch hỏi: "Thời Quân Tranh đâu rồi? Tôi còn có chuyện muốn hỏi hắn, có phải hắn đi ra ngoài rồi không vậy? Hay là trở về trước rồi?"
Lý Nam Dịch khóe miệng co giật, lông mày nhướn cao, cười đặc biệt quỷ dị, nói: "Em xem hắn hẳn là vẫn còn đang ngủ đi, vẫn chưa bước ra khỏi phòng một bước đâu."
"Còn chưa dậy à." Diệp Bạch không khỏi cảm khái.
Lý Nam Dịch nói: "Hắn không phải là ở cách vách anh sao? Đêm qua anh không nghe được động tĩnh gì à?"
Diệp Bạch vẻ mặt mê mang, nói: "Động tĩnh gì?" Tối qua cậu ngủ say quá à.
Tối qua Lý Nam Dịch hưng phấn ngủ không được, cậu ta thực sự không có hứng thú đi nghe góc tường Thôi Hướng Trung và Thời Quân Tranh đâu, nếu là Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch thì trộm chút cũng được đấy, ngày hôm sau có thể đi qua nhục nhã cộng thêm áp chế đại ca cậu ta một chút à nha. Phòng khách sạn cách âm tốt như vậy, cậu ta lại vẫn có thể cả đêm nghe toàn "Ân ân a a".
Khi Thời Quân Tranh từ trên giường bò dậy, trời đã lại tối nữa, vừa nhìn thời gian, thiếu chút nữa là bỏ qua cơm chiều. Hắn bị Thôi Hướng Trung lăn lộn thảm thiết, lại không ăn cơm sáng cùng cơm trưa, giờ đã đói rũ ngực cũng dán tới sau lưng không còn sức lực gì rồi, cảm giác như mình sắp thăng thiên luôn vậy.
Thôi Hướng Trung thì lại thích ý ngồi trên sô pha đối diện giường lớn, trên bàn trước mặt dặt bữa tối, đang cầm một ly rượu vang đỏ chậm rãi thưởng thức.
"Tỉnh rồi? Có muốn uống một chén không." Thôi Hướng Trung nói.
Thời Quân Tranh vừa nghe y nói liền muốn mài răng, nói: "Ai thèm rượu dởm của anh chứ." Kết quả vừa mở miệng một cái, thanh âm lại đều là nghẹn ngào, cổ họng còn đau đến muốn chết.
Thôi Hướng Trung cười, cầm ly rượu vang đỏ đi tới, ngồi ở mép giường, uống một ngụm rượu vang đỏ rồi cúi đầu hôn lấy miệng hắn, đem rượu vang đỏ truyền sang cho hắn.
Thời Quân Tranh nghiêng đầu định tránh đi, bất quá người nọ nắm cằm hắn, không cho hắn động. Thời Quân Tranh không còn sức lực, đành phải hé miệng uống xuống. Cổ họng sắp bốc khói rốt cuộc cũng được sống lại.
Thời Quân Tranh đầy mặt đỏ bừng, không hài lòng nói: "Đừng có giở mấy trò xưa lắc xưa lơ lừa gạt con gái nhà lành nữa có được không hả."
Thôi Hướng Trung cười, thấp giọng nói: "Rượu này tuy rằng không tồi, nhưng vẫn không tuyệt bằng thân thể em đâu."
Thời Quân Tranh dứt khoát câm miệng trở mình, không phản ứng lại y nữa.
Thôi Hướng Trung lại nói: "Đạo cụ ngày hôm qua đâu rồi?" Y hỏi đương nhiên chính là cái đuôi cá lớn màu lam của Thời Quân Tranh.
Thân thể Thời Quân Tranh cứng đờ, Thôi Hướng Trung hiểu lầm, vỗ bờ vai của hắn nói, "Không phải anh muốn hiện tại lại tiếp tục lăn lộn em đâu."
Thời Quân Tranh liền nói: "Yêm ném rồi."
Hắn nói như vậy, tuy rằng không chút đáng tin nào, nhưng Thôi Hướng Trung vẫn cho rằng là hắn đang giận dỗi, nghĩ lại ngày hôm qua đúng là lăn lộn có chút quá mức, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Thôi Hướng Trung nói: "Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch đã đi rồi, em hảo hảo nghỉ ngơi một ngày đi, sáng ngày mai anh cũng mang em đi nơi khác tản bộ một chút. Hiện tại anh đi gọi chút đồ ăn dễ tiêu hóa lên cho em."
Thời Quân Tranh nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng gật gật đầu. Việc này coi như là đã thuận lợi lừa gạt xong.
Diệp Bạch mang thai, Lý Sùng Duyên đương nhiên sẽ không để cậu lại tiếp tục quay cảnh võ nữa, cho nên thực nghiêm khắc muốn Diệp Bạch ngừng diễn. Cũng may mấy cảnh võ của bộ phim này cũng đã quay gần hết rồi, giảm đi vài cảnh cũng không có vấn đề, thế nên cứ quyết định như vậy.
Chỗ Diệp Thất Chỉ nhận được tin tức của Lý lão bản, không cho Diệp Bạch nhận quá nhiều thông cáo, nói thân thể Diệp Bạch gần đây không được tốt, bác sĩ nói cậu cần nghỉ ngơi, phải tu dưỡng một đoạn thời gian.
Diệp Thất Chỉ tưởng là Diệp Bạch bị bệnh nặng, còn khẩn trương nửa ngày, chạy đến biệt thự xem người, nhìn thấy Diệp Bạch nhảy nhót tung tăng mới yên tâm. Chẳng qua cuối cùng vẫn là hủy đi không ít thông cáo, nhận ít nhưng chất lượng lại tốt hơn trước nhiều.
Diệp Bạch ngồi ở trước máy tính, nhìn tin tức trên mạng. Bởi vì số lượng thông cáo của cậu đã bớt đi không ít, rất nhiều quảng cáo nhỏ tạp chí phỏng vấn nhỏ đều bị hủy đi, nên không tránh được đắc tội một vài người. Có vài tạp chí bát quái bắt đầu nhảy nhót tưng bừng, nói hồng tiểu sinh Diệp Bạch chơi đại bài.
Có người ở trên Weibo châm chọc mỉa mai, nói Diệp Bạch hiện tại đỏ rồi, đâu giống trước kia, chỉ cần là thông cáo thì đều nhận, trước kia ngay cả lỏa thế cũng nhận, hiện tại lại không giống nha, cho dù thù lao đóng phim có lại cao mấy đi nữa, người ta cũng không nhất định sẽ nhận đâu.
Còn có người bịa đặt một "Chuyện xưa chân thật" Diệp Bạch chơi đại bài nữa. Nói có một cái quảng cáo muốn mời Diệp Bạch đi quay, nhưng lại bị Diệp Bạch từ chối, nói là tin mời không đủ dài không muốn nhận. Kết quả mời lại năm lần, người ta còn quỳ xuống luôn rồi, lấy phí công tác giá trên trời so với một quảng cáo trong quốc nội vậy mà vẫn không được, còn bị châm chọc mỉa mai.
Có người liền nói Diệp Bạch cũng thật đủ đại bài rồi, ba lần bốn lượt đến mời cậu ta, cậu ta còn làm giá. Còn có người lại nghi ngờ cái phí quảng cáo trên trời kia, kỳ thật đâu có đúng như vậy nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi vạn mà thôi. Kết quả chính là cả một đám người bắt đầu gây gổ, cãi cọ đỏ mắt họng thô, ở trên diễn đàn Weibo nước miếng phun ngập trời.
Diệp Bạch chỉ vào máy tính, nói với Lý Sùng Duyên: "Mấy người này đúng là nhàm chán thật đấy, chỉ vì một việc căn bản là không tồn tại mà cũng ồn ào nghiêm túc như vậy."
Lý Sùng Duyên cười, nói: "Không phải là em cũng thích xem sao? Có người xem, liền có người lăng xê."
Diệp Bạch vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Đúng vậy nhỉ."
Lý Sùng Duyên bị cậu làm cho tức cười, nói: "Lúc không đóng phim thì em ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng có ngày nào cũng ngồi trước máy tính vậy, có phóng xạ không tốt cho trẻ con đâu."
Diệp Bạch không cho là đúng, nói: "Cứ nằm trên giường miết thì sẽ đâu eo đó. Anh không phải đã đem máy tính võ trang hạng nặng rồi sao, cải tạo nhiều thứ như vậy, làm gì còn phóng xạ nữa chứ."
"Giảm bớt phóng xạ cũng không phải là không còn phóng xạ nữa." Lý Sùng Duyên cũng hết cách với cậu.
Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên ôm đi từ bên cạnh máy tính, mang về phòng ngủ ấn lên trên giường. Anh cúi đầu hôn môi Diệp Bạch một chút, nói: "Bảo bảo trong bụng thế nào?"
Diệp Bạch nói: "Không phải bảo bảo, hiện tại vẫn là trứng thôi."
Lý Sùng Duyên mới không thèm rối rắm cái này với cậu, nói: "Rốt cuộc thì đến khi nào mới ổn định vậy? Mấy ngày nay nghẹn chết anh rồi."
Diệp Bạch lắc lắc đầu, nói: "Thời Quân Tranh nói, nhân ngư khi mang thai so với nhân loại thì lâu hơn nhiều. Bình thường ba tháng đầu mang thai không phải là không thể làm sao." Diệp Bạch bẻ ngón tay, "Vậy nhân ngư, có phải là cần sáu tháng không?"
Sáu tháng...... Nửa năm......
Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy tương lai xa vời vợi, khẳng định sẽ bị nghẹn chết mất. Lý lão bản tính toán trong lòng, lát nữa phải gọi điện thoại đi hỏi Thời Quân Tranh "Đã có kinh nghiệm" một chút, rốt cuộc phải nghẹn bao lâu mới được.
Lý Sùng Duyên nói: "Chờ bụng em ổn định lại, chúng ta đi nói cho ba mẹ anh đi, bọn họ mà biết em mang thai, liền không còn lý do để không tiếp nhận em nữa."
Diệp Bạch do dự một chút, nói: "Nếu không để sinh ra rồi hẵng nói? Bằng không lỡ như bọn họ nhìn thấy một quả kim trứng lớn, có thể nào sợ hãi không?"
Lý Sùng Duyên nói: "Sinh ra rồi thì không thể, ba mẹ anh không chừng sẽ cảm thấy là chúng ta ôm từ chỗ nào đó về lừa họ."
"Không phải nói có cái gì mà giám định DNA sao?" Diệp Bạch nói.
Lý Sùng Duyên nói: "Giám định thì không thể giả tạo được sao? Ba anh nhất định sẽ không tin đâu, mắt thấy mới là thật. Cho nên tháng này cứ về trong nhà đã, trước đừng lộ ra dấu vết, chẳng qua em phải cẩn thận một chút, đừng ăn đồ bậy bạ, không tốt cho bảo bảo đâu."
Diệp Bạch ngoác rộng miệng, nói: "Về...... Về trong nhà là có ý gì?"
Lý Sùng Duyên nói: "Em chắc đã vứt chuyện tiệc gia đình ra sau đầu rồi đi? Thứ sáu là tiệc mừng thọ của ba anh, không phải lúc trước đã nhắc với em rồi sao, muốn mang em cùng đi."
Diệp Bạch nháy mắt liền vẻ mặt đau khổ, đích xác sớm đã nhắc trước đó rồi, chẳng qua cậu lại quên mất tiêu. Hiện tại lại nhắc tới một lần nữa, Diệp Bạch liền bắt đầu khẩn trương, gặp trưởng bối cái gì thiệt đúng là chuyện phiền toái nhất.
Lý Sùng Duyên nói: "Khẩn trương cái gì, lần trước mẹ anh không phải là đối với em khá tốt sao."
Tiệc mừng thọ của Lý tiên sinh, Lý gia không ai sẽ vắng mặt cả. Chẳng qua người ngoài muốn tham gia vào mà không nghĩ nát óc là không được. Hơn một tháng trước đã có người bắt đầu liên tiếp gửi quà mừng thọ cho Lý tiên sinh, đủ loại bảo bối quý hiếm. Lúc này Diệp Bạch mới nhớ tới, trong chốc lát nghĩ không ra nên đưa quà gì mới tốt.
Lý Sùng Duyên không thể cứ luôn bồi Diệp Bạch được, dù sao thì Lý lão bản cũng rất bận, ngày thường Lý Nam Dịch sẽ bị Lý lão bản nô dịch tới chăm sóc Diệp Bạch. Cũng may Lý tính cách Nam Dịch cùng Diệp Bạch hợp nhau, cho nên cũng thích thầm thì đủ chuyện với nhau.
Lý Sùng Duyên vừa đi công ty Lý Nam Dịch liền tới đây, lần này còn mang theo một đống bao lớn bao nhỏ, Diệp Bạch xuống lầu nhìn thấy, kỳ quái hỏi: "Vì sao lại lấy lắm quần áo vậy?"
Lý Nam Dịch nói: "Đương nhiên là để anh chọn chọn giúp em rồi, anh xem thử em mặc cái nào thì đẹp trai hơn?"
Diệp Bạch khóe miệng co giật, nhìn tư thế kia rất có bộ dạng chuyển nhà, lại hóa ra chỉ là muốn chọn quần áo? Liền tùy tay chỉ một bộ, nói: "Lần trước cậu cũng mặc bộ này, tôi cảm thấy cũng rất đẹp."
Lý Nam Dịch nói: "Anh cũng không nên chỉ có lệ được chứ, em có buổi hẹn hò quan trọng đó, phải ăn mặc thật đẹp mới được."
Còn hẹn hò? Diệp Bạch tâm nói, tám phần lại là nói chuyện làm ăn đi.
Lý Nam Dịch cầm lấy bộ quần áo Diệp Bạch chọn đi phòng thay đồ, sau đó đi ra quay tới quay lui săm soi trước gương, nói: "Có thể nào trông trẻ con quá không, không thành thục?"
Diệp Bạch chỉ cười không nói.
"Biểu tình gì đấy." Lý Nam Dịch không hài lòng nói, vì thế lại cầm một bộ quần áo khác đi đổi.
Diệp Bạch đứng ở bên ngoài, vừa muốn đi rót chén nước uống, liền nghe được tiếng chuông di động. "Ha ha ha ha" một chuỗi tiếng cười chói tai, đây là tiếng chuông độc đáo của Lý Nam Dịch, Diệp Bạch không cần quay đầu lại nhìn cũng biết. Lúc trước Diệp Bạch đã từng suy nghĩ, cái tiếng chuông cười ha ha này khẳng định là tự Lý Nam Dịch làm ra, bằng không sẽ không thể mang tính tàn phá như vậy được.
Tiếng chuông thật sự là rất chói tai, tính xuyên thấu đặc biệt mạnh, di động ở trên bàn trà vang lên không ngừng, Diệp Bạch chịu không nổi, liền đề cao thanh âm nói: "Nam Dịch, di động kêu."
Lý Nam Dịch đang thay quần áo, trả về một câu, "Chắc đại ca gọi tới đấy, anh giúp em tiếp một chút."
Diệp Bạch đi qua, duỗi tay cầm lấy di động trên bàn trà, di động hiểm thị lên một hình trái tim màu đỏ, cậu hoàn toàn không đoán ra được là ai gọi tới, đành phải nhận trước cho Lý Nam Dịch.
"Có nhớ anh không?"
Diệp Bạch: "......"
Thanh âm một nam nhân xuyên qua di động, Diệp Bạch sửng sốt, sao lại cảm thấy có chút quen tai thế nhỉ, nhưng vẫn không nghĩ ra được là ai. Chẳng qua cái giọng điệu ngọt ngào ưỡn ẹo của nam nhân lại làm Diệp Bạch rớt da gà đầy đất.
"Ngày mai anh đột nhiên có thông cáo, không bằng tối nay em qua đây?" Nam nhân cũng không biết người tiếp điện thoại không phải là Lý Nam Dịch, vẫn đang dùng thanh âm ôn nhu mà từ tính thấp thấp nói.
Diệp Bạch: "......"
Diệp Bạch: "Nam Dịch đang thay quần áo, không thể nhận điện thoại được, lát nữa tôi bảo cậu ta gọi lại cho anh nhé?"
Lúc này đến lượt nam nhân bên kia điện thoại trầm mặc. Qua hai giây, cái thanh âm kia mới nói nói: "Em là Diệp Bạch?"
Diệp Bạch có chút kinh ngạc, đối phương có thể kêu ra tên của cậu.
Nam nhân cười vài tiếng, nói: "Sao nhanh như vậy đã không nhớ rõ anh rồi? Triệu Đằng Liêm."
Diệp Bạch bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là nam nhân kia, nói: "Là anh."
Triệu Đằng Liêm nói: "Thì ra lần này em vẫn chưa quên."
Diệp Bạch nghe hắn nói tràn đầy tự tin, ngữ khí có chút gần sát như tự kỷ, bỗng nhiên cảm khái, sao Alpha đều có tật xấu thích tự kỷ thế nhỉ? Trước kia Thời Quân Tranh tựa hồ cũng có nữa.
Triệu Đằng Liêm cũng không định dây dưa với cậu, nói: "Lát nữa bảo Tiểu Dịch gọi lại cho anh nhé, anh tắt trước đây."
Triệu Đằng Liêm là nhân ngư Alpha không giả, hơn nữa trước kia đúng là có quen biết Diệp Bạch trước kia. Nhân ngư phi thường thưa thớt, định thân từ nhỏ cũng là chuyện thường có, chẳng qua khi đó bọn họ đều còn quá nhỏ, Triệu Đằng Liêm cũng không lớn hơn Diệp Bạch bao nhiêu, đương nhiên sẽ không có cảm tình gì cả.
Triệu Đằng Liêm biết trình độ thưa thớt trân quý của Omega, cho nên sau khi gặp được Diệp Bạch rồi nhận ra cậu, liền nghĩ rằng tìm một bạn lữ Omega cũng không có gì là không tốt. Chẳng qua không nghĩ tới cậu cư nhiên đã mang thai rồi, hơn nữa còn là con của một nhân loại.
Nói trắng ra là nhân ngư cũng có thói ở sạch nghiêm trọng y hệt Lý lão bản, tự nhiên là người khác đã sở hữu rồi, cho dù có hiếm lạ thì Triệu Đằng Liêm cũng sẽ không nhớ thương nữa.
Hắn nhưng lại không nghĩ tới, thiếu niên nhân loại Lý Nam Dịch này lại rất có ý tứ. Bởi vì cái tin nhắn kia của Lý Nam Dịch, bọn họ thường xuyên qua lại nên có tiến triển không nhỏ. Chẳng qua Lý Nam Dịch cũng không dám để cho Lý Sùng Duyên biết, đại ca cậu ta đối với Triệu Đằng Liêm có thành kiến rất trọng, khẳng định là sẽ thao thao bất tuyệt không đồng ý. Cho nên vẫn luôn lén lút, giống như ăn trộm.
Diệp Bạch tắt điện thoại, một lát sau Lý Nam Dịch liền đi ra. Diệp Bạch cũng là vẻ mặt không tán đồng nói: "Vừa rồi Triệu Đằng Liêm gọi điện thoại cho cậu."
Lý Nam Dịch nhanh chóng đoạt lại điện thoại, nói: "Anh cũng không được nói cho đại ca em đấy nhé."
Diệp Bạch nói: "Tôi nghe nói chuyện trong nhà Triệu Đằng Liêm kia rất phức tạp. Hơn nữa còn đồng thời quen mấy người bạn gái."
Lý Nam Dịch nói: "Mới không có."
Diệp Bạch nói: "Cậu cẩn thận, đừng để bị hắn lừa."
Lý Nam Dịch soi gương, nói: "Tuy rằng Triệu Đằng Liêm đích xác là rất tuấn tú. Nhưng em cũng rất tốt mà. Em như vậy không có mị lực sao? Không khiến mấy anh yên tâm sao?"
Diệp Bạch: "......"
Diệp Bạch bị Lý Nam Dịch đánh bại, bỗng nhiên cảm thấy Lý Nam Dịch cùng Triệu Đằng Liêm kỳ thật rất xứng đôi, đều có lòng tự tin như vậy......
Buổi tối Lý Nam Dịch muốn đi tìm Triệu Đằng Liêm hẹn hò, đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng chạy đi.
Lý Sùng Duyên trở về liền chỉ nhìn thấy một mình Diệp Bạch, nói: "Nam Dịch lại chạy đi đâu điên rồi."
Diệp Bạch ngậm miệng lắc lắc đầu.
Lý Sùng Duyên cũng không hỏi lại, bảo phòng bếp làm mấy món Diệp Bạch thích ăn, ăn xong cơm để Diệp Bạch trở về trên giường đi nghỉ ngơi, anh thì đi thư phòng làm việc.
Diệp Bạch một mình cảm thấy quá nhàm chán, nhún chân từ trên giường nhảy xuống, một đường chạy đến thư phòng. Lý Sùng Duyên nhìn lên, lập tức ôm người lại, nói: "Cẩn thận cảm lạnh."
Sau đó ôm người trở về phòng, nói: "Xuống giường phải đi dép."
Diệp Bạch nói: "Nhưng sàn nhà cũng ấm mà, không phải có lò sưởi sao."
Lý Sùng Duyên nói: "Không được già mồm, phải đi dép."
Diệp Bạch: "......"
Lý Sùng Duyên thấy cậu thật sự nhàm chán, liền quyết định cùng cậu xem bộ phim điện ảnh. Liền đem người tới phòng bên cạnh, bên trong có cái thiết bị chiếu phim rạp gia đình loại nhỏ. Đóng cửa rồi tắt điện, hiệu quả phi thường tốt.
Bất quá Diệp Bạch đối với nội dung điện ảnh không quá hứng thú, chỉ xem một lát liền ngồi không yên, vặn đi vẹo lại trong lòng Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên vừa mới bắt đầu còn mặc kệ cậu, chẳng qua số lần nhiều lên anh liền bị cọ ra lửa. Anh đem người ôm chặt không cho Diệp Bạch động, nói: "Ngồi yên không nổi có phải không? Chờ về sau xem anh lăn lộn em như thế nào."
Diệp Bạch nói: "Anh không cần giải quyết một chút sao?"
Lý Sùng Duyên không nói lời nào, trong lòng bị Diệp Bạch làm cho tức đến muốn chết.
Diệp Bạch chớp chớp mắt, lại nói: "Vậy anh giúp em giải quyết một chút đi."
Lý lão bản muốn hộc máu......
Điện ảnh cũng không thèm xem nữa, hai người trở về phòng ngủ, Lý Sùng Duyên dùng tay phục vụ Diệp Bạch một chút, kết quả bản thân lại thảm. Anh hầu hạ Diệp Bạch xong, bản thân liền vào phòng tắm tắm rửa. Dùng nước lạnh dội xuống nửa ngày, trời lại đang lạnh, quả thực là sắp bị đông lạnh đến thoát thai hoán cốt thành tiên rồi, lúc này Lý Sùng Duyên mới tắt nổi lửa trong lòng.
Diệp Bạch nằm ở trên giường đợi anh nửa ngày, tâm nói cậu chỉ là mang thai mà thôi, vì cái gì Lý Sùng Duyên lại không cho mình dùng tay giúp anh ấy chứ? Tay mình cũng đâu có bị thương không thể động đâu? Nếu Lý Sùng Duyên thật để cậu hỗ trợ, phỏng chừng sẽ chạy đến tình cảnh không thể vãn hồi nổi......
Chờ chờ, Diệp Bạch liền bắt đầu mệt rã rời, không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ mất. Thời điểm Lý Sùng Duyên từ phòng tắm đi ra, Diệp Bạch đã hô hấp đều đều ngủ say như chết.
Lý Sùng Duyên đắp kín chăn cho cậu, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là biện pháp, rốt cuộc thì đến khi nào mới được đây? Mùa hè còn đỡ, nay trời lạnh đã phải tắm nước lạnh mấy lần rồi, không sinh bệnh mới là kỳ quái. Kết quả là Lý lão bản liền nghĩ tới Thời Quân Tranh, quyết định gọi điện thoại cho hắn.
Hơn nửa đêm, Thời Quân Tranh bị Thôi Hướng Trung lăn lộn đến eo đau lưng đau, quả thực chính là làm đến ngất xỉu đi. Thôi Hướng Trung nói là dẫn hắn đi nghỉ phép, đúng là đi nghỉ phép thật, non xanh nước biếc phong cảnh như họa, chỉ là cả ngày đều không cho hắn ra khỏi cửa biệt thự. Các loại play đáng hổ thẹn, làm cho nhận thức của Thời Quân Tranh đối với độ biến thái của Thôi Hướng Trung nâng lên một tầm cao mới.
Chuông điện thoại vang lên, Thời Quân Tranh bị đánh thức, Thôi Hướng Trung cũng bị đánh thức.
Thời Quân Tranh đen mặt cầm lấy điện thoại, cho rằng mình ngủ đến hồ đồ rồi, sao lại là Lý lão bản gọi điện thoại cho mình được? Chẳng lẽ là Diệp Bạch lấy sai di động, dùng di động của Lý lão bản gọi.
"Uy? Diệp Bạch?"
"...Tôi là Lý Sùng Duyên."
"Lý lão bản!"
Thời Quân Tranh thanh tỉnh không ít.
Lý Sùng Duyên nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Thời Quân Tranh tâm nói nghiêm túc như vậy? Nuốt nước miếng, chẳng lẽ cãi nhau với Diệp Bạch, vậy cũng không nên giận cá chém thớt nhá, nói: "Chuyện gì vậy Lý lão bản."
Lý Sùng Duyên nói: "Nhân ngư các cậu mang thai mấy tháng đầu thì không nên làm vận động quá kịch liệt?"
"A?" Thời Quân Tranh có chút ngốc, nhất thời cũng không nghĩ tới Lý lão bản làm sao sẽ biết chuyện mình là nhân ngư, nói: "Cái này, nghe nói không quá ổn định, nhưng cũng không cấm nha. Omega không phải đều rất thích hợp để làm những việc này sao? Hẳn là không đang lo gì. Hơn nữa tiếp xúc nhiều một chút, sẽ tăng cường hơi thở của bạn lữ trên người Omega, hẳn là sẽ tương đối tốt đi."
Lý Sùng Duyên nghe Thời Quân Tranh nói ba phải thế nào cũng được, nói: "Cậu xác định?"
Thời Quân Tranh nói: "...... Không quá xác định." Hắn cũng đâu phải là Omega, sao có thể xác định được.
Lý Sùng Duyên hỏi: "Diệp Bạch nói cậu có kinh nghiệm mà, cậu đã từng sinh còn mà còn không xác định sao?"
"Có kinh nghiệm" làm Thời Quân Tranh tức khắc choáng váng, làm một nhân ngư Alpha, chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn đã bị nát đi rách lại tơi tả không chịu nổi rồi, lúc trước thật vất vả mới khâu lại được, hiện tại lại lần nữa thương tích đầy mình.
Nằm ở trên giường Thôi Hướng Trung liền nghe thấy Thời Quân Tranh bỗng nhiên tạc mao, mặt đỏ tía tai cầm điện thoại, một bộ muốn liều mạng rống lên.
"Diệp Bạch đại gia nhà cậu! Cư nhiên vu hãm tôi bôi đen tôi, tôi liều mạng với cậu, cậu mới từng sinh con á!"
*Editor: Thương tiếc thay cho Tranh Tranh, chỉ số trong sạch đã chạy về (-∞)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]