Chương trước
Chương sau
"Hoàng Như Mẫn?" Triệu Đằng Liêm bỗng nhiên nói.

Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ."

Hơn nửa đêm, vốn dĩ đã là nơi hẻo lánh rồi, căn bản là chẳng có một người qua đường xung quanh bọn họ cả, trên đường phố một chiếc xe cũng không có, cái siêu xe bị đâm đến bật nắm đầu xe thoạt nhìn thật lẻ loi.

Diệp Bạch nói: "Ách, tôi nói nè, có cần gọi xe cứu thương đến không nhỉ. Nữ nhân kia hình như vẫn chưa tỉnh lại đâu."

Thời Quân Tranh hận sắt không thành thép, nói: "Cậu còn quản cô ta à, tôi thấy cô ta khẳng định là bệnh nhân tâm thần trốn từ bệnh viện ra rồi, lái xe đâm người, đầu óc bị cháy hỏng rồi đi? Cẩn thận cậu cứu cô ta, cô ta lại tiếp tục tới trả thù cậu đó."

Diệp Bạch không chấp nhận nói: "Tôi cảm thấy lấy chuyện lần này mà xem, chỉ số thông minh của nữ nhân này rất không đáng để sợ hãi, không có lực sát thương gì cả đâu."

Thời Quân Tranh: "......" Đổi thành người khác lực sát thương đều rất lớn đó, cũng chỉ có Diệp Bạch mới có thể một đạp mà đá lăn quay cái nắp xe của người ta à......

Triệu Đằng Liêm nói: "Tôi cảm thấy ý tưởng của Diệp Bạch cũng không tồi đâu, gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi, sau đó lại gọi điện thoại thông báo với người nhà của Hoàng Như Mẫn. Dù sao tôi cũng thấy Hoàng Như Mẫn không giống như sẽ có nguy hiểm, không bằng giáp mặt làm rõ vậy."

Diệp Bạch gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới đây, chẳng qua cậu nào có biết số điện thoại trong nhà Hoàng Như Mẫn, cho nên quyết định dùng di động của Hoàng Như Mẫn thử xem. Cửa xe tuy rằng đã khóa, nhưng cũng không làm khó được Diệp Bạch, duỗi tay một túm liền kéo bật ra, đằng nào xe cũng đã đâm thành như vậy rồi, lát nữa xe cứu thương tới cũng phải dỡ đi cửa xe, cứ để lúc đem đi sửa rồi sửa luôn.

Hai Alpha vây xem lại một lần nữa được thưởng thức kỹ năng tay không dỡ hàng độc quyền Omega.

Di động của Hoàng Như Mẫn cũng không cài đặt khóa mật mã, trượt phát liền mở khóa luôn, Diệp Bạch tìm trong điện thoại mỏng một hồi, muốn tìm thấy số điện thoại người nhà của cô ta, kết quả số điện thoại thứ nhất nhìn thấy được cư nhiên lại chính là của Lý Sùng Duyên.

Theo lý thuyết tên của Lý Sùng Duyên sẽ không phải là cái xếp hạng thứ nhất trong danh sách điện thoại, chữ cái đầu "L" xếp sau kha khá đấy, chẳng qua Hoàng Như Mẫn lại bỏ thêm một cái hình trái tim màu đỏ ngay trước tên của Lý Sùng Duyên, cho nên liền nhảy tới phía trước chữ cái đầu "A".

Diệp Bạch nhìn chằm chằm cái hình trái tim kia mà cực kỳ khó chịu, kết quả lại nhìn lên, danh sách trò chuyện gần đây, Hoàng Như Mẫn cư nhiên lại gọi mấy chục cuộc điện thoại cho Lý Sùng Duyên! Bắt đầu từ buổi tiệc mừng thọ đó, cho tới tám giờ tối nay, kéo dài cả một hàng.

Diệp Bạch trong cơn giận dữ, hoàn toàn không chú ý, mấy cuộc điện thoại Hoàng Như Mẫn gọi qua đều có biểu hiện đối phương không nhận điện thoại.

Thời Quân Tranh nói: "Làm sao vậy Tiểu Bạch?"

Diệp Bạch hầm hừ nói: "Có người hồng hạnh xuất tường."

"A?" Thời Quân Tranh sửng sốt, như thế nào đang gọi xe cứu thương lại nhảy ra vấn đề hồng hạnh xuất tường đấy.

Diệp Bạch đưa di động của Hoàng Như Mẫn cho Thời Quân Tranh nói: "Anh gọi điện thoại nói cho người nhà Hoàng Như Mẫn đi, tôi có chuyện quan trọng hơn."

Thời Quân Tranh gật gật đầu tiếp nhận, bên cạnh Triệu Đằng Liêm lại nửa đường cắm một đòn, nói: "Chi bằng để tôi gọi điện thoại đi. Trước kia tôi cũng có được gặp qua Hoàng lão bản vài lần."

Diệp Bạch vẫy vẫy tay, ý bảo hai bọn họ cứ tùy tiện gọi. Sau đó liền móc di động của bản thân ra, gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, bên kia tiếp nhận thực nhanh, chỉ vang một tiếng liền nhận máy.

Hiện tại đã là hơn phân nửa đêm, Lý Sùng Duyên vốn dĩ cho rằng Diệp Bạch đã ngủ rồi, từ khi Diệp Bạch mang thai thì chưa từng ngủ muộn bao giờ, rất chú ý đến thân thể. Lý Sùng Duyên vừa muốn mở miệng dạy dỗ cái người vừa đi ra ngoài liền tham vui không nghe lời kia, kết quả Diệp Bạch so với anh còn nhanh hơn.

Diệp Bạch vừa nhận máy liền nói: "Lý Sùng Duyên, anh cư nhiên hồng hạnh xuất tường, anh là cái đồ Jack Sue! Tom Sue! Mary Sue!"

Sau đó, "Bíp" một tiếng liền tắt điện thoại.

Thời Quân Tranh: "......"

Triệu Đằng Liêm gọi điện thoại được một nửa, đã quên khuấy mất mình muốn nói gì rồi.

Lý Sùng Duyên trợn tròn mắt, khi kịp phản ứng lại thì đối phương đã tắt điện thoại mất rồi, lại gọi qua thì Diệp Bạch không tiếp, thật là làm cho anh đau đầu vạn phần. Lý Sùng Duyên lập tức nhớ tới cái nữ nhân mấy ngày này luôn âm hồn không tan Hoàng Như Mẫn kia, tiệc mừng thọ lần trước có gặp qua một lần, anh cũng không để ở trong lòng, ai biết ngày hôm sau lại có người gọi điện thoại tới. Hoàng Như Mẫn đặc biệt ân cần chủ động, mời Lý Sùng Duyên đi ra ngoài ăn cơm, Lý Sùng Duyên đương nhiên không đáp ứng, kết quả nữ nhân kia liền ba ngày liên tục gọi điện thoại cho anh, Lý Sùng Duyên phiền không chịu nổi liền dứt khoát kéo đen cô ta, điện thoại nữ nhân kia gọi mấy chục cuộc cũng không kết nối được.

Hoàng Như Mẫn một lòng muốn làm đại thiếu nãi nãi của Lý gia, không muốn từ bỏ, liền chạy đến công ty của Lý Sùng Duyên, xách theo đồ ăn mà bản thân làm, trước mặt tiếp tân nói mình là bạn gái của Lý Sùng Duyên, tới đưa cơm trưa cho Lý Sùng Duyên.

Tiểu cô nương trước tiền sảnh giật mình, quan hệ của Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên cũng coi như là nửa cái bí mật. Lý lão bản thường xuyên mang theo Diệp Bạch tới đây, mấy người trước tiền sảnh đương nhiên sẽ biết xem mặt đoán ý, quan hệ của hai người kia đặc biệt tốt, sao lại đột nhiên nhảy đâu ra một cô bạn gái rồi, lại nói hiện tại Lý lão bản cũng đâu có ở công ty đâu.

Phương pháp đưa cơm lấy lòng của Hoàng Như Mẫn không có tác dụng, trong lòng cô ta không phục, cảm thấy Diệp Bạch có chỗ nào mà bằng được cô ta đâu, Lý Sùng Duyên cư nhiên lại không thèm liếc mắt đến cô ta một cái.

Ngay tại thời điểm Hoàng Như Mẫn đang vô kế khả thi, cô ta liền nghe nói, Diệp Bạch đi tới một đảo nghỉ phép quay quảng cáo cho người ta, phí công tác đặc biệt phong phú, lại còn có người bỏ vốn dùng máy bay tư nhân đưa cậu ta qua nữa.

Hoàng Như Mẫn tức giận đến biểu tình vặn vẹo, máy bay tư nhân khẳng định là của Lý lão bản, cô ta còn tưởng rằng quay quảng cáo chỉ là ấy cớ mà thôi, kỳ thật là Lý lão bản mang theo Diệp Bạch đi máy bay tư nhân tới đảo nghỉ phép hưởng tuần trăng mật.

Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, Hoàng Như Mẫn liền nghĩ tới kế hoạch tự mình chạy đến đảo nghỉ phép, tự mình lái xe đâm Diệp Bạch. Dù sao cũng chỉ là đâm chết một người mà thôi, trong nhà sẽ nghĩ cách chống chế giúp cô ta thoát tội, hơn nữa nếu Diệp Bạch thật sự chết đi, vậy bên cạnh Lý Sùng Duyên liền không có ai nữa rồi.

Lý Sùng Duyên lo lắng cho Diệp Bạch, Diệp Bạch lại không tiếp điện thoại, anh đành phải gọi cho Thời Quân Tranh. Lúc này Thời Quân Tranh đã trở về tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, còn chưa biết rốt cuộc là Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên bị cái lông gì, nhận được điện thoại của Lý lão bản mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Chắc là bởi vì nữ nhân tên là Hoàng Như Mẫn kia đi. Vừa rồi sau khi chúng tôi cơm nước xong xuôi, Hoàng Như Mẫn kia cư nhiên lại lái xe đâm Diệp Bạch."

"Cái gì?" Lý Sùng Duyên lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Hiện tại Diệp Bạch như thế nào rồi?"

Thời Quân Tranh nói: "Đừng lo lắng đừng lo lắng, Diệp Bạch không có bị thương, xe của Hoàng Như Mẫn đụng phải một ổ gà to, hiện tại đã được đưa đi bệnh viện rồi."

Lý Sùng Duyên nào thèm chú ý đến nữ nhân kia như thế nào, chỉ nghe thấy xe đụng phải một ổ gà to, vậy Diệp Bạch làm sao sẽ không có việc gì chứ? Lý lão bản ngồi không yên, lái xe ra cửa, liền chạy tới đảo nghỉ phép, chỉ sợ Diệp Bạch chịu chút tổn thương nào đó.

Lý Sùng Duyên ngồi ở trong xe, sắc mặt xanh mét, lấy ra di động gọi điện thoại cho Hoàng lão bản, một giờ trước Hoàng lão bản vừa mới nhận được điện thoại "đe dọa" của Triệu Đằng Liêm xong, Triệu Đằng Liêm tuy rằng là con riêng, nhưng vẫn không phải là kẻ Hoàng lão bản có thể trêu vào được, người ta địa vị cao, thủ đoạn lại đủ tàn nhẫn, bị dọa sợ tới mức sửng sốt vô cùng. Ai ngờ còn chưa kịp định thần lại, đã lại nhận được điện thoại của Lý Sùng Duyên.

Diệp Bạch nằm ở trên giường đương nhiên là không ngủ, mà là cầm di động xem. Định chờ Lý Sùng Duyên gọi đủ mười cuộc điện thoại cậu mới tiếp. Cho nên nói Diệp Bạch cũng đủ rỗi hơi quá......

Chẳng qua Lý Sùng Duyên gọi xong cuộc điện thoại thứ bảy liền không gọi nữa, Diệp Bạch hầm hừ, tắt điện thoại một lát rồi lại mở ra, phát hiện tín hiệu vẫn đầy đủ, hoàn toàn không có vấn đề, khẳng định là có thể gọi vào được.

Diệp Bạch cầm di động chờ a chờ, chờ đến mí mắt càng ngày càng nặng, nhưng ba cuộc điện thoại còn lại kia vẫn là không chờ được. Diệp Bạch có chút không chịu nổi, dứt khoát liền gọi điện thoại qua, kết quả làm cậu càng thêm tức giận chính là, Lý Sùng Duyên tắt máy. Vì thế Diệp Bạch liền trong cơn tức giận cùng tức giận mà ngủ đi.

Lý Sùng Duyên đang chạy tới đảo nghỉ phép, anh gọi liện tục bảy cuộc mà Diệp Bạch vẫn không có tiếp, liền cảm thấy Diệp Bạch thực sự tức giận rồi. Lại thấy thời gian đã trễ thế này rồi, chắc Diệp Bạch cũng đã ngủ, lại gọi tiếp cũng chẳng được gì, dù sao cũng lập tức qua bên đó rồi, dứt khoát để gặp lại đã rồi hẵng nói tiếp. Lên máy bay, di động đương nhiên là phải tắt.

Lý lão bản không hiểu phong tình, nào có biết chỉ cần anh gọi thêm ba cuộc nữa thôi, Diệp Bạch liền sẽ tiếp.

*Editor: Mị đang edit cái gì đây, trẻ con và trẻ con giận nhau chắc?!

Diệp Bạch mệt mỏi một ngày, thời gian lại đã rất muộn rồi, cậu liền ngủ thật sự rất say. Mơ mơ màng màng cảm giác giường lắc lắc, chẳng qua cũng không có mở mắt, theo bản năng xoay người nằm nghiêng củng củng, tiến vào trong lòng ngực ấm áp, liền tiếp tục ngủ.

Lý Sùng Duyên chạy tới, cầm thẻ dự phòng mở cửa, thấy Diệp Bạch thật sự không có việc gì lại ngủ rất say, liền không kêu cậu dậy nữa. Lý Sùng Duyên cũng rất mệt mỏi, tắm xong nằm xuống giường, Diệp Bạch liền thuận thế củng vào trong lòng ngực anh.

Chờ đến hừng đông, Diệp Bạch ngủ đủ rồi, xoa xoa đôi mắt mở ra, liền phát hiện có chút không đúng, như thế nào bên cạnh mình lại có người nằm vậy? Người nọ còn ôm eo cậu nữa. Cũng may thời điểm Diệp Bạch mới vừa tỉnh ngủ phản ứng cũng không quá nhanh, bằng không đã một quyền đấm cho Lý Sùng Duyên lăn xuống giường rồi.

"Tỉnh, sớm." Lý Sùng Duyên nằm trong chốc lát, chưa ngủ được bao lâu trời đã sáng, người trong lòng vừa động anh cũng tỉnh luôn, tiện thể hôn một cái lên trán Diệp Bạch.

Diệp Bạch sửng sốt hai giây, nói: "Anh vào bằng cách nào vậy."

"Đương nhiên là dùng thẻ phòng rồi." Lý Sùng Duyên nói.

Diệp Bạch thiếu chút nữa là quên mình còn đang sinh khí, dứt khoát không để ý tới anh, xoay người lại muốn ngồi dậy xuống giường mặc quần áo. Lý Sùng Duyên lại một phen đè cậu lại, đem cậu đè xuống phía dưới, nói: "Tức giận cái gì đấy, em oan uổng anh rồi."

Diệp Bạch nói: "Em có chứng cứ, anh là cái đồ Jack Sue."

Lý Sùng Duyên: "......"

Lý Sùng Duyên cúi đầu dùng sức cắn trên môi cậu một phát, nói: "Lại học mấy cái linh tinh vớ vẩn với ai đấy."

Diệp Bạch nghiêng đầu không để ý tới anh, Lý Sùng Duyên thở dài, nói: "Ngày hôm qua nghe nói em bị xe đụng phải, liền hoảng sợ muốn chết, lập tức chạy tới đây. Em xem tại phân lượng này, đừng có tức giận anh nữa."

Diệp Bạch vẫn nghiêng đầu không để ý tới anh.

Lý Sùng Duyên lại nói: "Xe em đâm hỏng ở chỗ nào rồi, anh cho người đưa đi sửa, lại lấy một chiếc mới tới cho em."

Lúc này Diệp Bạch mới trừng mắt nhìn anh một cái, nói: "Nữ nhân kia lái xe đâm em, cũng không phải là đâm xe em, xe em vẫn tốt lắm."

Lý Sùng Duyên nghe nói xe của Hoàng Như Mẫn bị đụng phải một ổ gà to, còn tưởng rằng là bởi vì xe của Diệp Bạch tương đối tốt, cho nên Diệp Bạch mới không có việc gì, anh hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Như Mẫn lại trực tiếp lái xe đâm Diệp Bạch, mấy người Diệp Bạch còn chưa kịp lên xe.

Lý Sùng Duyên vừa nghe Diệp Bạch nói, sắc mặt liền trở nên kém đi.

Diệp Bạch tức giận bị Lý Sùng Duyên dỗ dành một hồi liền tiêu mất, sau đó lại trở nên tung tăng nhảy nhót, bị Lý Sùng Duyên bắt được ấn ở trên giường giày vò một phen.

Diệp Bạch ăn vạ nằm trên giường, nói: "Em đói bụng, nhưng em không muốn dậy."

Lý Sùng Duyên tự nhiên là vui vẻ đi gọi thức ăn cho cậu, Diệp Bạch nếu có thể thành thành thật thật mỗi ngày đều ngốc ở trên giường, Lý lão bản còn mong gì hơn nữa.

Lý Sùng Duyên vừa ra khỏi cửa, liền vừa lúc đụng phải Triệu Đằng Liêm muốn lại đây xem Diệp Bạch, còn có Lý Nam Dịch đang ngoan ngoãn cun cút đi theo sau Triệu Đằng Liêm.

Triệu Đằng Liêm cùng Lý Sùng Duyên đối mặt với nhau, không khỏi giật mình, không nghĩ tới Lý Sùng Duyên cư nhiên lại chạy tới, xem ra tình cảm của anh ta và Diệp Bạch không phải là giả.

Lý Nam Dịch nhìn thấy đại ca của mình, liền sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức trốn đến phía sau Triệu Đằng Liêm, lừa mình dối người cầu nguyện đại ca cậu ta không có nhìn thấy cậu ta. Chuyện của Lý Nam Dịch cùng Triệu Đằng Liêm, cậu ta còn tưởng Lý Sùng Duyên còn chưa biết, công tác bảo mật vẫn luôn làm rất tốt......

Lý Sùng Duyên sao có thể không biết dạo này Lý Nam Dịch có chút không bình thường, còn tưởng rằng cậu ta gặp phải phiền toái gì, cho người đi tra, hóa ra Lý Nam Dịch cư nhiên lại trộm đi hẹn hò với Triệu Đằng Liêm. Lý Sùng Duyên không xem trọng Triệu Đằng Liêm, cũng không phải là bởi vì thân phận của hắn, hay là vì vấn đề con riêng, mà là vì Triệu Đằng Liêm người này trước nay chưa hề nghiêm túc bao giờ cả, đồng thời kết giao với ba bốn nam nữ cũng không phải là bí mật gì.

Lý Sùng Duyên liếc mắt quét bọn họ một cái, nói: "Nam Dịch, mẫu thân nói em gần đây không về nhà."

Lý Nam Dịch run run một cái, nhô đầu ra, nhảy nhót chạy đến bên người Lý Sùng Duyên, túm cánh tay anh ân cần nói: "Đại ca sao anh lại tới đây vậy, đại ca anh bận rộn như vậy, tới xem Tiểu Bạch hả."

"Đừng nói lảng sang chuyện khác cho anh." Lý Sùng Duyên nói.

Lý Nam Dịch vẻ mặt đưa đám, nói: "Em nào có không về nhà chớ."

Lý Sùng Duyên chỉ là gõ cậu ta một cái, nói: "Diệp Bạch đói bụng, em đi xuống dưới lầu gọi một chút đồ ăn dễ tiêu hóa cho em ấy đi."

Lý Nam Dịch ánh mắt sáng lên, nhanh chóng gật đầu, sau đó liền muốn kéo tay Triệu Đằng Liêm, định cùng đi.

Lý Sùng Duyên nói: "Em đi một mình gọi nhanh chút."

Lý Nam Dịch tức khắc héo đầu gục xuống, hiểu được là Lý Sùng Duyên có chuyện muốn nói với Triệu Đằng Liêm, cậu lưu luyến mỗi bước đi, lo lắng đại ca mình hành chết Triệu Đằng Liêm, nhưng lại không có biện pháp nào, đành phải ngoan ngoãn rời đi.

Triệu Đằng Liêm sắc mặt như thường, khóe miệng ngậm ý cười, tại thời điểm Lý Nam Dịch quay đầu lại còn phất phất tay với cậu ta. Sau đó lúc này mới nhìn Lý Sùng Duyên, nói: "Lý lão bản muốn nói cái gì với tôi vậy?"

Lý Sùng Duyên nói: "Nam Dịch thích người nào, tôi cũng không định hỏi."

Triệu Đằng Liêm cười, nói: "Không nghĩ tới Lý lão bản còn là một huynh trưởng rất khai sáng."

Lý Sùng Duyên nói: "Chẳng qua tôi phải nhắc nhở anh vài câu, Triệu gia anh có uy tín có danh dự, Lý gia tôi cũng không phải là quả hồng mềm. Lý Nam Dịch là người của Lý gia tôi, cũng không kém gì anh. Nam Dịch thiệt tình đối với anh, nếu như anh không phải thiệt tình thực lòng, vậy sớm tách ra với nó đi, miễn cho về sau mọi người đều không thoải mái."

"Nga?" Triệu Đằng Liêm nhướng mày, "Làm sao anh thấy được tôi không phải thiệt tình thực lòng? Lý Nam Dịch đáng yêu như vậy, tôi đương nhiên là sẽ không thương tổn đến em ấy. Lý lão bản không phải đã cho người tra rồi sao, chẳng lẽ không nhìn thấy hiện tại tôi có phải là chỉ kết giao với một mình Lý Nam Dịch hay không à?"

Lý Sùng Duyên nói: "Nếu anh còn giống như lúc trước, anh cho rằng tôi sẽ cùng anh đứng ở chỗ này nói chuyện hay sao?"

Triệu Đằng Liêm gật gật đầu, nói: "Đích xác đích xác." Hắn lại nói, "Nếu ngày nào đó chúng tôi chia tay trong hoà bình, tôi có phải là cũng sẽ không dễ chịu gì không?"

Lý Sùng Duyên ý vị không rõ cười một tiếng, nói: "Nam Dịch muốn chia tay với anh, tôi còn thấy vui vẻ nữa là."

Triệu Đằng Liêm lại tiếp tục nói: "Vậy nếu tôi muốn chia tay với Lý Nam Dịch, có phải là sẽ chết rất thảm không."

Lý Sùng Duyên liếc mắt quét hắn một cái, liền xoay người đi về phía thang máy, nói: "Anh biết thì tốt."

Triệu Đằng Liêm lắc lắc đầu, cảm giác tình cảnh của mình đúng là rất không tốt, vì thế liền nói: "Lý lão bản, bảo Nam Dịch cũng mang lên cho tôi một phần với nhé."

Lý Sùng Duyên: "......"

Lý Sùng Duyên tuy rằng rất bận, chẳng qua đã tới đảo nghỉ phép rồi, cũng liền không vội mà trở về nữa, mang theo Diệp Bạch đi chơi hai ngày, lúc này mới ngồi máy bay trở về.

Diệp Bạch đã quay xong quảng cáo, lại không có công tác khác để làm, lập tức trở nên hư không tịch mịch, mỗi ngày đều nhàm chán lăn lộn ở trong phòng. Theo lý thuyết cậu mang thai hẳn là đã không ít ngày rồi, bất quá bụng vẫn như thường thường, tựa hồ không có biến hóa gì cả? Chẳng lẽ thời gian nhân ngư mang thai khá dài, cho nên mới không có phản ứng gì sao?

Diệp Bạch cos u hồn dạo qua một vòng trong biệt thự, lại nhàm chán chạy đến thư phòng của Lý Sùng Duyên, ghé vào đối diện máy tính của Lý Sùng Duyên, hỏi: "Cái nữ nhân tên Hoàng Như Mẫn kia thế nào rồi? Cô ta có còn tiếp tục quấn lấy anh nữa không vậy?"

Lý Sùng Duyên thấy cậu nhắc đến nữ nhân kia, liền nói: "Cô ta có muốn quấn lấy cũng tìm không thấy người."

Diệp Bạch "Hừ" một tiếng, lại nghe Lý Sùng Duyên nói: "Chuyện em mang thai, chắc cũng nên đến lúc nói cho ba mẹ anh rồi."

"Cái gì?!" Diệp Bạch thiếu chút nữa là vỗ bàn đứng lên, lập tức phủ quyết, "Không, có thể nào quá nhanh rồi không, vẫn là khoan hẵng nói đã." Nếu nói cho Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, Lý Sùng Duyên khẳng định sẽ mang cậu đi Lý gia nữa.

Lý Sùng Duyên nhìn thấu chút tâm tư nhỏ này của cậu, nói: "Lần trước không phải em ở đó chơi khá vui vẻ sao."

Diệp Bạch nghĩ đến chuyện hồi trước mình chỉnh Lý Sùng Nghị, đúng thiệt là chơi rất vui, nhưng thời điểm ăn cơm cũng khá buồn nha.

Lý Sùng Duyên nói: "Bây giờ nói cho ba mẹ anh, là đúng lúc nhất. Anh còn có tính toán khác nữa."

Diệp Bạch hỏi: "Tính toán gì vậy."

Lý Sùng Duyên thật là có tính toán một phen. Thừa dịp chuyện của Hoàng Như Mẫn, để lộ ra chuyện Diệp Bạch mang thai, không chừng Lý tiên sinh cùng Lý thái thái sẽ càng dễ tiếp thu vấn đề Diệp Bạch thân là một nam nhân lại có thể sinh con hơn.

Tuy rằng Diệp Bạch cực lực phản đối, chẳng qua Lý Sùng Duyên vẫn tuyệt đối muốn làm như vậy, nhưng Lý Sùng Duyên có cam đoan với Diệp Bạch, "Lần này không cần trở về Lý gia, anh cam đoan."

Diệp Bạch nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Diệp Bạch đích xác là không có bị mang về Lý gia, nhưng Diệp Bạch lại cảm thấy lần này còn kỳ quái hơn! Cậu cư nhiên lại bị Lý Sùng Duyên mang đến bệnh viện, bị Lý Sùng Duyên nhét vào một phòng bệnh VIP cao cấp, còn mặc đồ bệnh nhân......

Diệp Bạch mặc đồ bệnh nhân to rộng, ở phòng VIP riêng, ngồi trên một cái giường bệnh ước chừng gấp đôi giường bệnh thường, híp mắt nhìn Lý Sùng Duyên, nói: "Làm gì vậy nha?"

Bên cạnh cột truyền dịch đã chuẩn bị ổn thoả, chẳng qua cái chai kia lại chỉ có một chút chất lỏng, như là đã truyền xong. Bên phải còn có một đống máy móc chữa bệnh, các loại dụng cụ tinh vi, nhìn lên liền cảm thấy đặc biệt dọa người.

Lý Sùng Duyên nói: "Hoàng Như Mẫn lái xe đâm em, em bị thương, đương nhiên là phải nằm viện."

"A?" Diệp Bạch vẻ mặt mê mang, "Cái loại lực độ đó sao có thể bị thương được."

Lý Sùng Duyên nhéo cằm cậu hôn môi cậu một chút, nói: "Tiếp tục nghe anh nói, thằng nhóc con này đừng có xen mồm vào."

Diệp Bạch: "......"

Lý Sùng Duyên lại nói: "Cho nên em được xe cứu thương đưa vào trong bệnh viện, sau đó bị bác sĩ kiểm tra ra là có thai."

"A?" Diệp Bạch càng thêm vẻ mặt mê mang, Lý Sùng Duyên lại bắt đầu kể chuyện xưa.

Lý Sùng Duyên nói: "Anh sẽ đem tin tức tiết lộ cho cha mẹ anh, đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ tới bệnh viện xem em. Thuận tiện biết chuyện em mang thai."

Diệp Bạch: "......" Thì ra là thế.

Lý Sùng Duyên nói: "Không thể để ba mẹ anh biết em là nhân ngư được, cho nên chúng ta phải thống nhất khẩu cung một chút."

Diệp Bạch: "...... Anh cứ nói em nghe đây."

Lý Sùng Duyên nói: "Cứ nói là anh cầu hôn em, em thực cảm động nên muốn sinh con cho anh, em liền đi ra nước ngoài, sau đó thành công. Chẳng qua em không biết có thể thuận lợi sinh hạ ra được hay không, cho nên muốn đợi bụng lớn đã rồi lại nói, nhưng lại vô tình gặp phải Hoàng Như Mẫn phát rồ, cư nhiên lại lái xe đâm em, em bị thương được đưa vào bệnh viện, đứa nhỏ thiếu chút nữa là không còn, cũng may là bác sĩ giúp em bảo vệ nó."

Diệp Bạch trợn mắt há hốc mồm: "......" Lý Sùng Duyên mới là phát rồ.

Diệp Bạch chỉ vào mũi anh nói: "Anh nói dối cũng không thèm chớp mắt một cái, anh nào có cầu hôn em đâu."

"Vậy hiện tại cầu hôn, có tính là muộn không?" Lý Sùng Duyên nói rồi từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra là một chiếc nhẫn bạch kim, hình thức nhẫn rất đơn giản, trên vòng nhẫn bạch kim đính một loạt hàng kinh cương nhỏ, thoạt nhìn lập loè mà lại mộc mạc, khác biệt hẳn với nhẫn kim cương cho nữ sĩ.

Lý Sùng Duyên nói: "Chúng ta kết hôn đi, Diệp Bạch."

Diệp Bạch nào nghĩ đến anh nói cầu hôn liền thật sự cầu hôn, nói: "Anh sẽ không phải chỉ lấy một chiếc nhẫn như vậy ra để lừa gạt em thôi chứ nhỉ, sính lễ của anh đâu." Tốt xấu gì cũng là thiếu gia Đại Tàng Kiếm Sơn Trang, sính lễ là không thể thiếu.

Lý Sùng Duyên cười, giữ chặt tay cậu, đem nhẫn mang vào trên tay cậu, nói: "Của anh về sau đều là của em hết, sính lễ em tự định đoạt đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Diệp Bạch giơ tay nhìn nhẫn mang ở trên tay, tựa hồ còn rất vừa lòng với lời của Lý Sùng Duyên, liền gật gật đầu, nói: "Đi theo thiếu gia em, enh không thiệt thòi đâu."

Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, nói: "Lời vừa rồi anh nói em phải nhớ kỹ, đừng có nói sai đấy."

Buổi chiều ngày đầu tiên Diệp Bạch đến ở trong bệnh viện, Lý tiên sinh cùng Lý thái thái liền chạy tới. Diệp Bạch hoảng sợ, vừa nghe nói người tới liền nhanh chóng chuồn về ngồi trên giường bệnh, tâm nói làm sao lại tới nhanh như vậy hả.

Lý thái thái nghe được tin tức liền không ngồi yên nổi, Diệp Bạch cư nhiên lại thật sự mang thai con của Lý Sùng Duyên, Lý thái thái nghe được tin tức vừa cao hứng lại vừa phức tạp. Tuổi Lý Sùng Duyên cũng không nhỏ nữa, đã ba mươi mấy rồi, nhà người khác đã sớm ôm con cháu, Lý thái thái đương nhiên cũng muốn ôm cháu chắt, chẳng qua Lý Sùng Duyên không chịu bà cũng không có biện pháp nào.

Lý tiên sinh nghe được tin tức cũng không quá cao hứng, Lý Sùng Duyên muốn cùng một nam nhân kết hôn, cho dù là đã có hài tử, cũng không tránh được sẽ bị người ngoài nói.

Chẳng qua Lý Sùng Duyên đã sớm dự đoán được phụ thân anh sẽ không tán đồng rồi, cho nên mới thiết kế tình huống để Diệp Bạch nằm viện.

Lý thái thái cả kinh thiếu chút nữa là ngồi bệt trên mặt đất, nói: "Con nói cái gì? Con của Diệp Bạch thiếu chút nữa là không còn? Diệp Bạch bị người lái xe đụng phải?"

Lý tiên sinh vừa nghe, cũng là ngồi không yên. Trong lòng ông có chút vướng mắc, cũng chỉ là nhất thời không giải được mà thôi, đột nhiên xuất hiện một đứa cháu ông nói không cao hứng vậy là giả, nhưng lại bỗng nhiên nói không có nữa, đó không phải chỉ là không cao hứng mà thôi đâu.

Lý Sùng Duyên nói: "Hoàng Như Mẫn cố ý lái xe đi đâm Diệp Bạch, Diệp Bạch ở bệnh viện được mấy ngày rồi, bác sĩ nói còn phải xem tình huống, thân thể Diệp Bạch rất yếu, cho nên......"

Lý tiên sinh cùng Lý thái thái liền cứ như vậy hấp tấp mà bị Lý Sùng Duyên lừa đảo tới bệnh viện.

Diệp Bạch mặc trang phục bệnh nhân, quần áo to rộng làm cậu có vẻ đặc biệt gầy, Lý thái thái vừa tiến đến, liền đi đến bên cạnh giường bệnh, duỗi tay giữ chặt tay cậu, nói: "Làm ta sợ muốn chết, thật là làm cho ta sợ muốn chết, cũng may là vẫn tốt. Diệp Bạch à, bác sĩ nói đứa nhỏ thế nào rồi?"

Diệp Bạch bị Lý thái thái làm cho hoảng sợ, nhìn bộ dáng lập tức sắp lão lệ tung hoành, hoàn toàn không còn gì để nói, phản ứng nửa ngày, lúc này mới nói: "Bác sĩ nói hẳn là không có việc gì."

Lý thái thái cùng Lý tiên sinh đều thở ra một hơi, Lý tiên sinh nhìn Lý thái thái một bộ hoan thiên hỉ địa, cũng không dễ nói cái gì nữa.

Lý thái thái kêu một tiếng cao hứng, thiếu chút nữa là quyết định ở lại bệnh viện mấy ngày theo dõi, may mắn Lý Sùng Duyên đã khuyên nhủ bà đi về. Chẳng qua này còn chưa có xong, Lý thái thái mỗi ngày đều nấu canh ngon đưa đến bệnh viện, Diệp Bạch cảm thấy mình đã béo lên một vòng rồi.

Sức nặng của chuyện Hoàng Như Mẫn làm đối với Diệp Bạch ở Lý gia đã không phải chỉ là tăng thêm mấy bậc thang mà thôi đâu, quả thực là đã chạy tới trên đỉnh kim tự tháp rồi. Mà việc Hoàng Như Mẫn lái xe đâm Diệp Bạch này, đương nhiên là không thể bỏ qua, lúc này không chỉ có mình Lý Sùng Duyên muốn dạy dỗ cô ta, ngay cả Lý tiên sinh cùng Lý thái thái cũng sẽ không buông tha cho cô ta, đặc biệt là Lý thái thái bao che cho con nhất.

Diệp Bạch ngốc trong phòng bệnh, cậu là không thể đi ra ngoài được, bên ngoài có rất nhiều bảo tiêu của Lý gia trông coi, Lý thái thái sợ có người gây bất lợi với cậu, đem toàn bộ một tầng của bệnh viện hoàn toàn bao hết, bảo tiêu trong ba tầng ngoài ba tầng, quả thực là rất hoành tráng.

Diệp Bạch thở ngắn than dài, nói: "Sao tôi lại cảm thấy so với ở nhà còn nhàm chán hơn nhỉ."

Thời Quân Tranh lại đây xem cậu, còn mang theo thật nhiều hoa quả cùng hoa tươi, nói: "Cậu cứ dọa người đi, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự đã xảy ra chuyện phải vào bệnh viện chứ, thì ra chỉ là chuyện không đâu vào đâu thôi à."

Diệp Bạch nói: "Tôi cũng đâu có muốn nằm viện chớ."

Thời Quân Tranh buông rổ quả xuống, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy chiếc nhẫn lóa mắt trên tay cậu, không khỏi nói: "Lão bản nhà cậu đưa cho cậu? Các cậu đính hôn hồi?"

Khó có được người tới, Diệp Bạch khoe khoang nâng tay cho Thời Quân Tranh xem, nói: "Cho cậu xem cho cậu xem đó, Lý Sùng Duyên đưa cho tôi, anh ấy cầu hôn tôi rồi đó."

Thời Quân Tranh một trận hâm mộ ghen tị hận, nói: "Nào có ai không thẹn thùng như cậu vậy chớ, cư nhiên lại bày đặt khoe khoang. Hừ, tôi nói cậu biết, tú ân ái cẩn thận bị sét đánh."

Diệp Bạch tiếp tục chọc trúng chỗ đau của Thời Quân Tranh, nói: "Anh chỉ ghen ghét tôi thôi, Thôi tiên sinh khẳng định là không đưa cho anh nhỉ."

Kết quả Lý Sùng Duyên mới vừa đến, liền nhìn thấy Thời Quân Tranh bị Diệp Bạch chọc tức cho bỏ đi......

Lý Sùng Duyên mở cửa đi vào, nói: "Sao em lại trêu chọc Thời Quân Tranh đấy, bộ dạng cậu ra bỏ đi mà như định đi liều mạng ấy."

"Anh đã đến rồi, mau mang em đi ra ngoài chơi đi."

Diệp Bạch nhìn thấy Lý Sùng Duyên tới, liền chân trần nhảy xuống giường bệnh, bay lên nhào vào trong lòng Lý Sùng Duyên. Cũng may Lý Sùng Duyên phản ứng mau, giang hai tay liền tiếp được Diệp Bạch, dựa vào cửa sau lưng mới không bị cậu đẩy ngã.

Lý Sùng Duyên bế cậu lên, tát một cái trên mông cậu, nói: "Lại đi chân trần, nơi này là bệnh viện, trên mặt đất nào có sạch sẽ như trong nhà chứ, lát nữa em lại lăn lên trên giường đi, có thấy dơ không."

Diệp Bạch nói: "Chớ sợ chớ sợ, dù sao cũng là bệnh viện, giường cũng là của bệnh viện mà."

Lý Sùng Duyên: "......" Nói thiệt giống như không phải là em nằm trên cái giường ấy đấy nhỉ.

Lý Sùng Duyên lại đánh mông cậu một chút, ôm cậu trở về trên giường, Diệp Bạch vừa muốn chui vào trong ổ chăn đã lại bị Lý Sùng Duyên giữ chặt cổ chân kéo ra, nói: "Đặt chân ra bên ngoài, lau khô đã rồi lên."

Diệp Bạch: "......"

Cuối cùng Diệp Bạch bị lau đến sạch bong lúc này mới không có việc gì.

Diệp Bạch nói: "Phải nằm viện tới khi nào mới có thể đi ra ngoài vậy? Mỗi ngày đều không có việc gì làm, ăn ngủ ngủ ăn, mẹ anh mỗi ngày đều đưa mấy bận cơm tới, em ăn đến phát béo lên rồi đấy, anh coi đi."

Diệp Bạch vén quần áo lên, chọc eo của mình, cảm giác so với trước kia còn nhiều thịt hơn. Lý Sùng Duyên thuận tay sờ sờ, cảm giác mềm mềm mịn mịn, xúc cảm cực tuyệt. Mấy ngày nay anh quá bận, hơn nữa Lý thái thái còn ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói là giai đoạn mang thai đầu không thể làm loại chuyện này. Bệnh viện cách âm cũng không tốt, bên ngoài còn một đống bảo tiêu của Lý gia, Lý Sùng Duyên cũng không có biện pháp nào làm với Diệp Bạch cả, chỉ có thể nghẹn và nghẹn.

Lý Sùng Duyên nói: "Là có chút thịt, nên làm chút vận động giảm một chút mới khỏe mạnh."

Diệp Bạch oán giận nói: "Em không thể ra khỏi cửa, dạo quanh cũng không được, căn bản là không thể đi làm vận động."

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Anh giúp em làm vận động trên giường?" Nói rồi đè bả vai Diệp Bạch xuống, để cậu nằm xuống.

Diệp Bạch vừa mới bắt đầu còn chưa nghe ra được, lúc này đương nhiên đã biết Lý Sùng Duyên muốn làm gì, nhanh chóng đẩy anh ra, nói: "Ngoài cửa đều là bảo tiêu, anh cũng không nên xằng bậy, em còn có thể rõ ràng nghe được thanh âm đi lại ngoài cửa đấy, anh coi còn đang nói chuyện kìa. Bọn họ khẳng định là cũng có thể nghe được thanh âm của chúng ta."

Lý Sùng Duyên cũng không có cởi bỏ cúc áo của cậu, mà là đem áo bệnh nhân cuốn lên trên, nói: "Há mồm."

Diệp Bạch "A?" Một tiếng, không rõ anh muốn làm gì, kết quả vừa há miệng ra, Lý Sùng Duyên liền đem quần áo đẩy vào trong miệng cậu, bịt lại.

Diệp Bạch cắn quần áo trừng mắt, quả thực là rất muốn thịt Lý Sùng Duyên.

Lý Sùng Duyên cười nói: "Em cắn đừng lên tiếng là được rồi."

Diệp Bạch: "......"

Lý Sùng Duyên để cậu cắn quần áo, liền bắt đầu cởi quần cậu, đem cậu lột sạch, đủ loại khiêu khích cậu. Diệp Bạch không kịp phản kháng, đã bị làm cho vựng vựng hồ hồ, cả người đều mềm nhũn.

Lý Sùng Duyên ở bên tai cậu thổi một hơi, thanh âm nghẹn ngào, nói: "Hôm trước Thôi Hướng Trung còn gọi điện thoại tới đây, nói với anh làm với bộ dáng nhân ngư cảm giác cũng không tồi đâu."

"Cái, cái gì......" Diệp Bạch đỏ mặt, tâm nói Thôi Hướng Trung đích xác là quá cmn biến thái, loại chuyện này mà cũng có thể mang ra giao lưu được, Tiểu Thời đáng thương.

Lý Sùng Duyên nói: "Y đã nhắc nhở anh, không bằng chúng ta thử một lần đi?"

Diệp Bạch thà chết không từ.

Diệp Bạch toàn bộ quá trình đều cắn quần áo, chỉ sợ mình kêu ra tiếng, kết quả nghẹn đến mức khó chịu cực kỳ, thân thể phá lệ mẫn cảm. Chờ lăn lộn đủ rồi, Diệp Bạch chỉ cảm thấy mình đã tiêu mất nửa cái mạng luôn.

Lý Sùng Duyên đem cậu ôm vào bồn tắm rửa sạch sẽ, nói: "Hôm nay mẹ anh phỏng chừng là sẽ không tới đưa cơm được, em muốn ăn cái gì, anh cho người đi mua."

"Di?" Diệp Bạch thích ý tùy ý Lý Sùng Duyên ôm tới ôm lui bận trước bận sau, nói: "Hôm nay không tới à."

Lý Sùng Duyên nói: "Mẹ anh đi cãi nhau với người ta."

Diệp Bạch nghe mà hồ đồ, Lý Sùng Duyên cười nói: "Còn không phải là vì em."

"Liên quan gì đến em nha?" Diệp Bạch nói.

Lý Sùng Duyên nói: "Chính là chuyện của Hoàng Như Mẫn đó, Hoàng gia đổ, phụ thân anh lần này cũng là rất tức giận, Hoàng gia đương nhiên là không thể dễ chịu rồi. Hoàng Như Mẫn hiện tại đã không phải là thiên kim tiểu thư gì nữa, Hoàng gia hiện tại thiếu một đống nợ, cũng thiếu nhà của chúng ta không ít tiền. Hoàng Như Mẫn kia còn không chịu thành thật, cảm thấy là em làm hại cô ta, đi đến đâu cũng nói với người khác là em bị anh bao dưỡng, nói em nói bậy."

Diệp Bạch nói: "Sau đó thì sao."

"Mẹ anh liền tức giận." Lý Sùng Duyên nói: "Lúc này mẹ anh liền tự thân xuất mã, mang theo người đến Hoàng gia, phỏng chừng là đi chửi nhau."

Diệp Bạch cảm thấy 囧囧 một hồi, nói: "Mẹ anh đi như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Mẹ anh mà nghe em quan tâm bà ấy như vậy, khẳng định là sẽ cảm thấy không có thương uổng em rồi, yên tâm đi, cho tới bây giờ còn chưa có gì tổn hại được mẹ anh đâu."

Hoàng gia tuyên bố phá sản, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, tốt xấu gì cũng còn có hai tòa biệt thự. Hoàng Như Mẫn nuốt không trôi cơn hận này, cả ngày gặp người liền nói Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên bao dưỡng, Diệp Bạch là một tên tiện hóa, cậu ta câu dẫn Lý Sùng Duyên, trước kia còn từng lên giường cùng một đống người gì đó.

Lý thái thái đương nhiên là không thể để cô ta nói hươu nói vượn được rồi, giết qua tính sổ với Hoàng Như Mẫn. Lý thái thái cũng là người có bản lĩnh tung hoành ngang dọc, bằng không địa vị của bà ở Lý gia cũng không có khả năng vẫn luôn không thể lay chuyển được, nữ nhân hào môn sao có thể không có chút thủ đoạn khí phách chứ.

Lý thái thái mang theo người đánh đến Hoàng gia, náo loạn gà chó không yên, còn thả lời nói, nói: "Diệp Bạch sắp tới chính là người của Lý gia chúng ta rồi, các người tốt nhất là nói chuyện cẩn thận một chút."

Lý thái thái vừa nói như vậy, cũng chính là thừa nhận địa vị của Diệp Bạch ở Lý gia. Vốn dĩ chính là, đứa nhỏ này vừa sinh ra, Lý Sùng Duyên khẳng định là sẽ kết hôn với Diệp Bạch, cũng coi như là tám chín phần chắc chắn rồi.

Lý thái thái chân trước vừa đi, sau lưng Thôi Hướng Trung đã mang theo người đến. Diệp Bạch tốt xấu gì cũng là em trai bên ngoài của y, đứa em trai này cũng không phải là nhận không như thế, tuy rằng y chỉ là nể mặt Lý Sùng Duyên, nhưng người ngoài lại không biết, Thôi Hướng Trung vẫn phải bảm đảm đủ mặt mũi. Hơn nữa, Thời Quân Tranh mỗi ngày đều ở bên cạnh Thôi Hướng Trung, Thời Quân Tranh vừa nghe đến Hoàng Như Mẫn luôn nói bậy về Diệp Bạch liền ồn ào cãi lại.

Hoàng Như Mẫn cho đến bây giờ vẫn còn chưa biết Diệp Bạch vốn là em trai của Thôi lão bản, lúc này liền trợn tròn mắt, thì ra người ta cũng không phải là không có thân phận, hơn nữa thân phận so với cô ta còn cao hơn.

Hoàng gia liên tục bị đả kích, không dám ngẩng đầu ở trong thành phố, trong vòng đều lấy bọn họ làm trò cười, đâu còn có thể ở lại được nữa, đành xám xịt dọn ra nước ngoài. Chỉ tiếc ra ngoài nước cũng không được an bình, Đông Sơn tái khởi là không có khả năng, Lý Sùng Duyên cho người đặc biệt chiếu cố bọn họ, căn bản là chẳng làm ăn được gì cả.

Bởi vì Hoàng Như Mẫn nháo ra chuyện lớn như vậy, cho nên trong giới thượng lưu đều biết việc Lý thái thái vì Diệp Bạch mà đại náo Hoàng gia. Chuyện Lý Sùng Duyên cầu hôn Diệp Bạch, cũng cứ như vậy mà được truyền đi. Vòng giải trí cùng giới thượng lưu luôn liên kết với nhau, cái tin tức này không bao lâu cũng nổ tung ở trong giới giải trí.

Gả vào hào môn, cơ hồ là nguyện vọng của không ít nữ minh tinh. Chảng qua có thể thật sự được gả vào hào môn thì lại cực kỳ ít, càng đừng nói đến Diệp Bạch thân là nam nhân.

Có vài hắc hắc nói Diệp Bạch là đang lăng xê, chính là Lý thái thái cũng đã lên tiếng rồi, xác suất lăng xê cơ hồ là không tồn tại. Còn có người nói bọn họ chỉ là chơi chơi mà thôi, kết quả liền có người đăng ảnh chụp Diệp Bạch đeo nhẫn lên, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, cái nhẫn thoạt nhìn mộc mạc kia thiệt ra lại có giá đắt đến muốn hộc máu, cũng chỉ có Lý Sùng Duyên lão bản mới mua nổi.

Diệp Bạch nhìn nhẫn trên tay mình, nói: "Thì ra nhẫn kim cương lại đắt như vậy à? Em còn không nhìn ra đấy."

Lý Sùng Duyên thở dài một trận.

Lý thái thái đánh nhịp làm quyết định, cho bọn họ chọn ngày đính hôn, dù sao việc này cũng đã kế hoạch hết cả rồi, dứt khoát liền định ở ba tháng sau.

Chuyện Lý Sùng Duyên đã cầu hôn Diệp Bạch, tiệc đính hôn ở ba tháng sau vừa tuôn ra, thật nhiều người liền ngồi không yên, trên Weibo nhảy ra một đống lăng xê, đều tuyên bố là "Tình nhân cũ" cùng "Tiểu tam" của Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên.

Trong vòng luôn là có một vài người như vậy, không quan tâm đại giới như thế nào, cho dù có bị người mắng đến máu chó đầy đầu, cũng muốn được nổi tiếng. Cho nên mấy ngày nay, trên Weibo đặc biệt náo nhiệt, chửi nhau một đống, tag Diệp Bạch cũng một đống.

Diệp Bạch rốt cuộc cũng từ bệnh viện đi ra, lúc này cậu mới cảm giác được ở trong nhà thiệt là sướng. Lý thái thái vốn định đón cậu đi Lý gia, chẳng qua Diệp Bạch kiên quyết không đồng ý. Lý Sùng Duyên giúp cậu nói nói mấy câu, lúc này mới mang Diệp Bạch trở về.

Diệp Bạch vừa về tới nhà, còn chưa kịp ăn cơm đã lập tức nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại hiển thị cực kỳ xa lạ, vừa tiếp nhận, nữ nhân bên kia liền nói: "Diệp Bạch, cậu gần đây có rảnh không? Chị muốn hẹn cậu ra ngoài ăn một bữa cơm."

"Ách......" Diệp Bạch kỳ quái nói: "Ngượng ngùng, cô là vị nào vậy?"

Nữ nhân nói: "Chị là Lục Di a."

Lục Di......?

Diệp Bạch lúc này mới nhớ ra, Lục Di, còn không phải chính là vị "Tình nhân cũ" kia sao, tức khắc một cái đầu hai cái đại. Cậu trộm liếc mắt ngắm Lý Sùng Duyên một cái, đoán chừng Lý Sùng Duyên không chú ý đến. Liền nhỏ giọng nói: "Tôi không có thời gian." Sau đó quyết đoán tắt máy.

"Làm gì mà không có thời gian?"

Diệp Bạch đang muốn thiết lập sổ đen, kéo đen Lục Di, miễn cho lại bị tìm tới, liền nghe thấy thanh âm Lý Sùng Duyên giống như u linh ở sau lưng, có tật giật mình cậu liền hoảng sợ, thiếu chút nữa là ném luôn điện thoại.

Diệp Bạch nhanh chóng nói: "Là sư tỷ bảo em tiếp một cái thông cáo, em nói không có thời gian. Em gần đây đều phải ở bên cạnh anh nha, anh hiếm khi không bận việc mà, anh nói có phải hay không?"

Lý Sùng Duyên cười cực cao thâm, huyệt Thái Dương của Diệp Bạch nhảy giật một trận, cực có cảm giác bản thân không thể nào lừa nổi anh được.

Lý thái thái ba ngày hai lượt chạy đến biệt thự, đưa đồ ăn, còn đưa một ít đồ chơi nhỏ, ngay cả quần áo đồ dùng của trẻ con cũng đã mua luôn. Diệp Bạch mấy ngày đầu ăn ăn ngon còn cảm thấy không tồi, nhưng là cho dù đồ ăn có ngon mấy thì ăn miết cũng sẽ cảm thấy chán ngán, vừa nhìn thấy liền cảm thấy buồn nôn.

Lý Nam Dịch bồi Lý thái thái tới đây xem Diệp Bạch, Lý thái thái làm canh cho Diệp Bạch ăn, sau đó lại ngồi xuống đánh giá qua lại biệt thự, nói: "Mấy căn nhà này của Sùng Duyên chọn rất không tốt, con nhìn xem cầu thang này thiết kế nguy hiểm bao nhiêu, lỡ như ngã xuống thì làm sao bây giờ? Còn có thang máy bên kia nữa, cách phòng con quá xa, về sau bụng lớn, đi lại rất khong tiện lợi."

Diệp Bạch từng ngụm từng ngụm nhỏ uống canh, ngừng thở, cứ như chỉ cần hít vào một hơi liền sẽ nôn ra vậy. Cậu thật không cảm thấy phòng ở này có chỗ nào không tốt, cái thang máy kia có từng dùng qua khi nào đâu, trên dưới lầu chẳng qua cũng chỉ là vấn đề hai bước mà thôi, đi thang máy quá phiền toái.

Lý Nam Dịch hoà giải, nói: "Mẹ, người ta đã nói mang thai thì cần vận động nhiều mà, để Tiểu Bạch di nhiều một chút cũng tốt chứ sao."

Lý thái thái lại nói: "Nói cũng phải, chỉ là căn nhà này không đủ lớn, con coi đi, cái chỗ này hai người một chó ở còn rộng, nhưng về sau nếu lại thêm một người nữa, chỉ sợ là không đủ."

Diệp Bạch: "......" Tâm nói chỉ là thêm một tiểu bảo bảo mà thôi, cũng không phải là thêm một con khủng long, nào có chiếm diện tích như vậy, cho dù có nhiều thêm mười người cũng còn rộng chán.

Lý thái thái bắt đầu đếm đếm người, nói: "Lại qua một thời gian nữa, Diệp Bạch sẽ cần phải chăm sóc kỹ càng, phải mời thêm mấy người hộ lý có kinh nghiệm, lớn tuổi cẩn thận tới, còn có nhà dinh dưỡng nữa, đầu bếp cùng bác sĩ tư nhân cũng cần có. Nếu lỡ như xảy ra vấn đề gì, trong nhà chưa chuẩn bị đủ người, hối hận liền không kịp nữa đó."

Diệp Bạch nghe bà sổ một tràng, số người đã sắp tiếp cận mười tám, tưởng tượng đến trong nhà có nhiều người như vậy, thế chẳng phải là biến thành vườn bách thú luôn ròi sao.

Lý Nam Dịch ở một bên cười trộm, nói: "Mẹ, trễ lắm rồi, để Tiểu Bạch lên lầu nghỉ trưa đi, con đỡ cậu ấy đi."

"Đã trễ thế này rồi cơ à." Lý thái thái nhìn lên, đứng dậy cho người thu dọn chén đũa, nói: "Đỡ người cần thận, hiện tại kỵ nhất là va chạm đấy."

Diệp Bạch có loại cảm giác sống sót qua tận thế, nhanh chóng cùng Lý Nam Dịch lên lầu trở về phòng.

Lý Nam Dịch nói: "Mẹ em khẳng định là muốn ôm cháu quá nên khẩn trương thôi."

Diệp Bạch nói: "Từ sau khi mẹ cậu biết tôi mang thai, thông cáo của tôi một cái cũng không còn, trước kia còn có quảng cáo kia. Hiện tại trên mạng đều đang đồn rằng tôi đi tránh bóng......"

Lý Nam Dịch "Chậc chậc" hai tiếng, nói: "Em có nghe nói qua, không nghĩ tới lại có người thảm hơn cả em nữa, em cảm thấy tâm lý cân bằng rồi, hiện tại em đã khôi phục thông cáo rùi đó nha."

Diệp Bạch càng thêm buồn bực, nói: "Tôi cớ nói với sư tỷ, để chị ấy trộm tiếp một cái cho tôi, vậy mà chị ấy không chịu."

"Chị ấy là đang quan tâm anh thôi, hơn nữa chị ấy mà dám trộm tiếp cho anh một cái, đại ca em không xào chị ấy thành con mực mới là lạ." Lý Nam Dịch nói: "Ngày mai em đi chụp chân dung, anh có muốn đi cùng em không?"

"Chân dung?" Diệp Bạch chưa từng chụp lần nào, nhưng vừa nghe nói có thể đi ra ngoài, cũng đã rất cao hứng rồi, một ngụm liền đáp ứng luôn.

Lý Nam Dịch nói: "Vậy được, cứ bao trên người em đi, em đi nói với đại ca."

Lý Sùng Duyên nghe nói Lý Nam Dịch muốn mang theo Diệp Bạch đi ra ngoài, tuy rằng cảm thấy Lý Nam Dịch rất không đáng tin cậy, chẳng qua Diệp Bạch thật đúng là bị nghẹn nhiều ngày quá rồi, liền đáp ứng. Dù sao chỗ kia cũng không xa.

Buô sáng ngày hôm sau, Lý Nam Dịch tới đón Diệp Bạch, lái xe đến điểm quay chụp. Ở một tòa cao ốc cách đó không xa, dưới lầu có không ít fan tới, đều là nghe nói hôm nay Lý Nam Dịch tới chụp chân dung cho nên cố ý tới thăm ban. Điểm quay chụp ở tầng mười lăm, cao ốc không mở ra với người ngoài, cho nên fan không thể vào được.

Lý Nam Dịch đặc biệt tự hào dương dương cằm, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: "Anh xem, tuy rằng Lý Sùng Duyên đã tuyết tàng em như vậy, nhưng là fan của em vẫn rất nhiều đó."

Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Đích xác là rất nhiều người a." Thời gian cậu tiến vòng luẩn quẩn còn chưa lâu, ra đóng phim quay quảng cáo, rất ít có hoạt động khác, đặc biệt là hiện tại cậu càng không có hoạt động gì. Cho nên buổi gặp mặt fan ngay cả một lần cũng chưa từng có, nhìn mấy trăm người chung quanh cao ốc, cảm giác còn rất đồ sộ.

Lý Nam Dịch đặc biệt hưởng thụ biểu tình của Diệp Bạch, nói: "Chúng ta vào đi thôi."

Diệp Bạch nói: "Cứ như vậy mà xuống xe sao?" Ý chỉ bên ngoài nhiều người như vậy.

Lý Nam Dịch nói: "Sẽ có bảo tiêu ngăn cản."

Diệp Bạch gật gật đầu, liền đi theo Lý Nam Dịch xuống xe.

Các fan vừa nhìn thấy Lý Nam Dịch xuất hiện, đều thực kích động, chẳng qua bị bảo tiêu ngăn cản nên không thể tiếp cận được. Diệp Bạch bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, lập tức khiến cho một người thét lên kinh hãi, thật nhiều người kêu lên, "Người bên cạnh là Diệp Bạch!"

Diệp Bạch nghe được tên của mình, theo bản năng quay đầu lại, tiểu cô nương kinh hô không khỏi lại kêu hai tiếng, "Thật là Diệp Bạch, thật là Diệp Bạch."

Diệp Bạch sửng sốt, không nghĩ tới fan của Lý Nam Dịch cũng biết cả cậu, liền lễ phép gật gật đầu với cô, mỉm cười một chút.

Trong đám người tức khắc nổi lên một trận hưng phấn thét chói tai, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Bạch người thật, trong bộ dạng có vẻ đặc biệt hưng phấn, bị Diệp Bạch quay đầu lại cười làm cho mê đến đầu óc choáng váng chẳng phân biệt nổi đông nam tây bắc.

Kỳ thật Diệp Bạch cũng cảm thấy rất mới mẻ, lôi kéo tay Lý Nam Dịch đi phía trước, nói: "Cậu xem bọn họ cũng nhận ra tôi kìa."

Kết quả hai người hỗ động lại khiến cho một đám fan thét chói tai. Cũng may đường đi vào cao ốc không dài, hai người đi vào, fan liền không nhìn thấy gì nữa.

Lý Nam Dịch hừ hừ nói: "Anh khẳng định là cố ý, cư nhiên lại đoạt nổi bật của em."

Diệp Bạch cười hì hì, nói: "Cảm giác không tồi."

Lý Nam Dịch lấy di động ra, nói: "Em tới lướt Weibo, xem thử có phát sóng trực tiếp hay không đã." Liền gõ tên của mình tìm kiếm trên Weibo, tự kỷ coi từng cái một.

Trên Weibo quả nhiên đã có người truyền ảnh chụp, chính là bức ảnh Diệp Bạch kéo tay Lý Nam Dịch vừa rồi, hiệu quả chụp còn khá tốt, ánh mắt hai người đối diện, thoạt nhìn lại có chút ái muội.

Kết quả là CP mới ra đời, Nam Dịch X Diệp Bạch. Không ít fan rõ ràng là bị manh đến máu mũi chảy dài, ở mục bình luận xếp hàng trầm trồ khen ngợi.

Lý Nam Dịch cầm di động, đưa tới trước mặt Diệp Bạch, vừa đi vừa nói chuyện: "Nhìn xem nhìn xem, em là công, anh chính là vạn năm tổng thụ đấy."

Diệp Bạch không thể tin tưởng nhìn nhìn, vì cái gì lại là Nam Dịch X Diệp Bạch? Thời Quân Tranh cùng Triệu Đằng Liêm đều cao hơn cậu, nói cái gì mà thân cao quyết định công thụ thì thôi đi, nhưng lần này tuyệt đối là không khoa học.

Diệp Bạch nói: "Tôi cao hơn cậu, cậu mới là Mary Sue thụ."

Lý Nam Dịch mới không để ý tới lý do thoái thác của cậu, đã bị một cái bình luận làm cho phân tâm, nói: "Người này đúng là bệnh tâm thần a."

"Làm sao vậy?" Diệp Bạch hỏi.

Lý Nam Dịch nói: "Khẳng định là hắc em, miệng phun đầy shit. Không được, không thể để hắn mắng mãi được, em muốn đi giết hắn một mảnh giáp cũng không còn."

Thì ra là có mấy cái bình luận, nói Lý Nam Dịch lớn lên xấu, ngày thường thích chơi đại bài, nhân yêu linh tinh, còn rất khó nghe, Lý Nam Dịch liền bắt đầu "Bùm bùm" đánh chữ bình luận.

Diệp Bạch nói: "Trả lời như vậy thật sự được chứ?"

"Sao lại không tốt chứ." Lý Nam Dịch chính khí phẫn nộ, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Vậy tôi cũng đi trả lời."

"Đúng!" Lý Nam Dịch nói: "Anh cũng giúp em mắng lại đi!"

Diệp Bạch lấy di động của bản thân ra, mở Weibo, tìm thấy được cái Weibo mang theo ảnh chụp kia, liền click mở bình luận, trả lời.

Diệp Bạch: Tôi là công.

Lý Nam Dịch đánh chữ xong, ngẩng đầu hỏi cậu: "Anh trả lời thế nào?" Kết quả vừa nghiêng đầu nhìn qua, tức khắc trợn tròn mắt, thiếu chút nữa là nhảy lên, chỉ vào cậu nói: "Anh choáng à, sao anh lại dùng tài khoản gốc trả lời, em bảo anh dùng tài khoản phụ trả lời kia mà."

"Cái gì?" Diệp Bạch mê mang ngẩng đầu.

Lý Nam Dịch bị cậu chọc giận đến thiếu chút nữa là ngất xỉu đi, đưa cho cậu xem di động của bản thân. Lý Nam Dịch dùng căn bản không phải là tài khoản Weibo chính gốc của cậu ta, mà là dùng một tài khoản đăng ký riêng để trả lời, như vậy đương nhiên sẽ không sợ bị người mò ra. Mà Diệp Bạch lại hiểu lầm cậu ta, trực tiếp dùng tài khoản chính gốc.

Diệp Bạch nói: "Vậy làm sao bây giờ? Xóa sao?"

Lý Nam Dịch nhìn chằm chằm cậu nói: "Anh coi đã bị bình luận bao nhiêu rồi, xóa thì có tác dụng mống gì nữa chứ, còn không bằng nói là bị trộm tài khoản còn đáng tin hơn ấy."

"Nga, được."

Diệp Bạch liền muốn đánh chữ, Lý Nam Dịch lập tức đoạt lấy di động của cậu, nói: "Anh định viết mình bị trộm tài khoản thật đấy à, anh muốn tức chết em à."

Cái bình luận kia của Diệp Bạch chỉ trong một phút đồng hồ đã bị chuyển phát đến điên rồi, các fan ngao ngao kêu ngập trời, các loại manh làm run rẩy tâm can. Chẳng qua hắc hắc đương nhiên cũng sẽ nhảy nhót ra.

—— ác ý bán hủ không biết xấu hổ.

—— ghét nhất là bán hủ như vậy.

—— đính hôn còn cùng người khác ái muội tới ái muội đi, ha hả.

——□□ chính là □□, Lý lão bản thật là mắt bị mù.

—— ngọa tào, người của Lý Sùng Duyên cùng người khác chơi trò mập mờ.

—— quả nhiên là hai người bọn họ, tôi đã cảm thấy bọn họ vẫn luôn có một chân rồi mà. Lúc trước lỏa thế của Nam Dịch chính là Diệp Bạch, Diệp Bạch quả nhiên là bị tiềm* rồi.

*Editor: Tiềm quy tắc

—— lăng xê lại thấy lăng xê, mẹ nó không chơi nữa. Xoát cái Weibo liền nhìn thấy Diệp Bạch, người khác đều chết sạch, dừng bút đê.

Hắc hắc cùng các fan lại bắt đầu một vòng Weibo đại chiến mới......

Lý Nam Dịch nói: "Thôi vậy, đừng để ý đến bọn họ nữa. Chúng ta có phải bị muộn rồi không, đi nhanh lên nào."

Diệp Bạch có chút thấp thỏm, cảm giác như mình lại gặp rắc rối nữa

Vào phòng quay chụp, người đại diện của Lý Nam Dịch liền tới nghênh đón, một bộ phi thường lo lắng kéo cậu ta qua một bên, nhìn thoáng qua Diệp Bạch đang đứng ở bên kia, nói: "Nam Dịch, sao cậu lại đột nhiên muốn cùng Diệp Bạch lăng xê vậy hả?"

Lý Nam Dịch nói: "Không có mà."

Người đại diện lo lắng nói: "Vậy chuyện trên Weibo là như thế nào?"

"Ách......" Lý Nam Dịch chỉ cảm thấy mình hết đường chối cãi.

Người đại diện lời nói thấm thía nói: "Diệp Bạch là người của Lý lão bản, bọn họ đã sắp đính hôn rồi, đây là chuyện thiên chân vạn xác, cũng không phải là tùy tiện ai cũng có thể động vào được đâu. Mấy ngày trước cậu còn vừa mới bị Lý lão bản tuyết tàng qua đấy, hiện tại sống an phận chút có được không, đừng có để xảy ra sự cố nữa, bằng không chính là tự tay hủy đi con đường của mình đấy."

Lý Nam Dịch: "......" Đối mặt với hiểu lầm này, bản thân thế nhưng lại không có lời nào để nói.

Lý Nam Dịch bị người đại diện nói cho ù đầu, người đại diện nào biết rằng cậu ta là tiểu thiếu gia Lý gia, sợ Lý Nam Dịch thật sự đắc tội Lý Sùng Duyên.

Lý Nam Dịch nửa ngày mới trở về, Diệp Bạch hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bị anh hại thảm rồi." Lý Nam Dịch nói.

Bên kia nhiếp ảnh gia đã kêu Lý Nam Dịch đi qua thay quần áo, chuẩn bị bắt đầu chụp ảnh. Diệp Bạch an vị ở vị trí nghỉ ngơi bên cạnh quan sát.

Người đại diện nào nghĩ đến Lý Nam Dịch cư nhiên lại mang Diệp Bạch đến đây, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là khách khách khí khí lại rót một cốc nước trà cho Diệp Bạch, nói: "Diệp lão sư hôm nay tới đây, thật làm người kinh hỉ quá."

Diệp Bạch nói: "Tôi mấy ngày nay đều không có việc gì làm, nên đi theo Nam Dịch tới đây xem thử, đã quấy rầy rồi."

"Không không, Diệp lão sư khách khí rồi." Người đại diện nói.

Lý Nam Dịch thay xong quần áo liền đi ra quay chụp, cậu ta mấy ngày nay phải chụp mấy bộ ảnh, thời gian tương đối dài. Người đại diện bồi một hồi, sau đó liền nói có chuyện rồi vội vội vàng vàng bỏ đi. Lý Nam Dịch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay về phía Diệp Bạch, nói: "Lại đây xem thử mấy bộ quần áo này cái nào đẹp hơn."

Diệp Bạch ba ba chạy tới, nhìn một đống quần áo trên giá áo, có loè loẹt đặc biệt phong phú đủ chủng loại, nhất là bên phải cư nhiên còn có một loạt nữ trang.

Diệp Bạch kinh ngạc nói: "Sao còn có nữ trang nữa vậy, váy này cũng ngắn quá nha. Bộ váy cổ trang này cũng khá đẹp đấy." Sau đó cầm lấy tới so trước người Lý Nam Dịch, hắc hắc cười nói: "Rất thích hợp với cậu."

"Hừ hừ," Lý Nam Dịch nhíu mắt lại, nói: "Anh cảm thấy đẹp, em lại cảm thấy càng thích hợp với chiều cao của anh hơn đấy, anh dứt khoát thay luôn đi, cùng em chụp mấy tấm chơi."

"Cái gì?" Diệp Bạch trợn tròn mắt, liều chết không từ, nói: "Tôi không thể quấy rầy đến cậu chụp ảnh được, hơn nữa đây là nữ trang, tôi không mặc."

Lý Nam Dịch nhào qua, nói: "Anh không mặc cũng phải mặc, vừa rồi anh còn hại em bị lộ kia mà, phải bồi thường cho em."

Diệp Bạch nói: "Cái này mà gọi là bồi thường gì chứ."

Lý Nam Dịch nói: "Đây đương nhiên gọi là bồi thường rồi. Anh thay xong, để em chụp mấy tấm lưu lại, trở về nói với đại ca, đại ca khẳng định sẽ thích, sau đó em liền có thể có thêm tài nguyên tốt rồi."

Diệp Bạch nói: "Sao Lý Sùng Duyên có thể thích cái đó được chứ."

"Cái này gọi là tình thú, đại ca khẳng định sẽ thích mà." Lý Nam Dịch bắt đầu vận dụng toàn bộ thủ đoạn dụ dỗ Diệp Bạch thay nữ trang, "Anh đừng nhìn đại ca ngày thường rất đứng đắn, đó đều là đứng đắn giả đấy, em nói cho anh biết, đại ca em chính là muộn tao, ngươi còn chưa nhìn ra sao?"

Diệp Bạch bị Lý Nam Dịch lôi kéo nói nửa ngày, kết quả quả nhiên là bị Lý Nam Dịch lừa gạt được, thật sự thay một bộ váy nữ trang. Chẳng qua Diệp Bạch đương nhiên sẽ không chọn mấy bộ váy ngắn còn chưa tới đầu gối cùng mấy bộ váy hở lưng hở vai, trái chọn phải lựa, rồi chọn một bộ váy dài cổ trang, tự an ủi mình rằng, kỳ thật cổ trang thoạt nhìn cũng không tệ lắm đâu.

Nhà tạo hình thấy Diệp Bạch mặc váy đi ra, tựa hồ là bị kinh diễm, lôi kéo cậu ngồi ở trước gương, nói: "Khung xương của cậu nhỏ, tôi trang điểm cho cậu, đậm đậm một chút, khẳng định là nhìn không ra được là nam nhân, cam đoan ai thấy cũng sẽ cảm thấy cậu là một đại mỹ nhân."

Diệp Bạch: "......" Cậu cười gượng hai tiếng, này thì có cái gì mà đáng vui vẻ chứ. Cô nương chuyên viên trang điểm đã hai mắt hóa sói đói rồi.

Lý Nam Dịch ở bên ngoài chờ có chút không kiên nhẫn, đề cao thanh âm, hô: "Có xong chưa vậy?"

Cô nương chuyên viên trang điểm nói: "Lập tức xong ngay đây, kinh hỉ nga, không cần photoshop gì hết, Diệp Bạch cũng đã là một đại mỹ nhân rồi đấy."

Lý Nam Dịch đành phải ở bên ngoài chờ, lòng hiếu kỳ làm cậu ta như bị trăm cái trảo cào cào trong lòng.

"Nam Dịch, hôm nay cậu cũng tới à?"

Lý Nam Dịch vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Thời Quân Tranh từ ngoài cửa đi ngang qua, giơ tay chào hỏi với hắn, nói: "Anh cũng ở đây à."

Thời Quân Tranh nói: "Tôi tới quay quảng cáo."

Lý Nam Dịch nói: "Quay xong rồi sao?"

"Mới vừa kết thúc công việc, có muốn cùng đi ăn cơm trưa không." Thời Quân Tranh nói.

Lý Nam Dịch vẫy tay với hắn, bảo hắn tiến vào, thần bí nói: "Lát nữa lại hẵng đi ăn cơm, cho anh một cái kinh hỉ, ở bên cạnh chờ cùng em đi." Nói rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Thời Quân Tranh ngồi xuống, nói: "Thần thần bí bí vậy, chuyện gì thế?"

Lý Nam Dịch ngậm miệng lắc đầu, không nói cho Thời Quân Tranh.

Cửa phòng trang điểm vừa mở, cô nương chuyên viên trang điểm đã chạy ra trước, vẻ mặt cao hứng nhảy nhót, nói: "Mau ra đây nha, để Nam Dịch nhìn một cái đi, quá hoàn mỹ á, rất xinh đẹp, em mà là nam nhân cũng sẽ động tâm đó."

Diệp Bạch soi gương, ngây ngốc nhìn, cảm giác trong gương hoàn toàn không phải là mình nha, một chút cũng không cảm giác được, eyeline được kẻ dài, mi mắt tô rất đậm, đôi mắt có vẻ vừa long lanh vừa lớn. Môi cậu vốn dĩ đã không dày, tô thêm màu đỏ cũng rất thích hợp, không có vẻ ngột ngạt. Mũi thẳng làn da trắng nõn, hầu kết bị cổ áo chặn lại, váy dài thẳng rũ đến trên mặt đất, ở giữa còn có cái đai eo.

Diệp Bạch nhìn nửa ngày, hoàn toàn tìm không ra được điểm nào giống bản thân cả.

Cậu cọ tới cọ lui nửa ngày, không muốn ra ngoài, bất quá vẫn bị cô nương chuyên viên trang điểm đẩy đi ra.

Lý Nam Dịch kinh hô một tiếng, nói: "Ai u tui chết mất, thật đúng là xinh đẹp quá trời."

Thời Quân Tranh vừa nhìn cái liền sửng sốt, hắn cảm thấy "Mỹ nữ" trước mắt lớn lên có chút quen mắt, chẳng qua cư nhiên nhất thời lại nghĩ không ra. Mỹ nữ thật sự rất xinh đẹp, ăn mặc cổ trang thoạt nhìn phi thường có khí chất. Quan trọng nhất cũng không phải là mấy cái này, mà là trên người mỹ nhân này có vụt qua một trận hơi thở tin tức tố Omega.

Đôi mắt Thời Quân Tranh nháy mắt liền sáng lên, trừ bỏ Diệp Bạch ra, hắn cư nhiên lại vô tình gặp được một vị mỹ nhân Omega như vậy.

Trên mặt Diệp Bạch tô không ít phấn, hương khá nồng, hỗn hợp với khí vị tin tức tố Omega trên người, trở nên có chút kỳ quái. Thời Quân Tranh vốn dĩ là rất quen thuộc với hơi thở của Diệp Bạch, chẳng qua trước nay Diệp Bạch chưa từng động đến phấn bao giờ, cho nên lúc này hoàn toàn không nhận ra.

Diệp Bạch nhìn thấy Thời Quân Tranh, cũng sửng sốt, tâm nói sao hắn cũng tới đây vậy, kết quả ảo não vô cùng, khẳng định là Lý Nam Dịch kêu người đến đây, vây xem cậu bị chê cười rồi.

Thời Quân Tranh đã hoàn toàn choáng váng, chỉ thấy mỹ nhân trước mắt cư nhiên lại nhìn mình, khẳng định là đã phát hiện ra hắn chính là Alpha, phải biểu hiện như thế nào mới tốt đây? Mỹ nhân này thoạt nhìn có vài phần mỹ cảm quạnh quẽ, bất quá cư nhiên vừa nhìn thấy hắn liền đỏ mặt, này nói lên cái gì?

Thời Quân Tranh đầu óc choáng váng miên man suy nghĩ.

Này nói lên Diệp Bạch hiện tại đang rất tức giận nha......

Lý Nam Dịch đi qua dạo một vòng quanh Diệp Bạch, nói: "Thích hợp lắm thích hợp lắm, mau kêu nhiếp ảnh gia tới chụp ảnh thôi." Sau đó lại quay đầu nhìn Thời Quân Tranh, như thế nào bộ dạng lại giống sói đói nhìn thấy tiểu thịt tươi vậy?

Lý Nam Dịch đầu óc vừa chuyển, liền "Phụt" một tiếng bật cười, vừa cười lên liền dừng không được, "Ha ha ha" không dứt, đem tâm tư của Thời Quân Tranh đoán được bảy tám phần.

"Cười cái gì?" Thời Quân Tranh bị cậu ta cười đến phát bực.

Lý Nam Dịch cười không thở nổi, nói: "Không được không được, em cười đến đau sốc hông mất. Thời Quân Tranh, anh tiêu đời rồi! Em muốn nói cho Thôi Hướng Trung biết! Thôi lão bản khẳng định là sẽ xử chết anh. Đúng, đại ca em cũng sẽ xử chết anh. Anh phải chuẩn bị tinh thần cho tốt đi."

Thời Quân Tranh nghe được tên của Thôi Hướng Trung, hầm hừ nói: "Tôi mới không sợ." Lại tưởng tượng, nói: "Liên quan gì đến Lý lão bản gì?"

Thời Quân Tranh vừa mới nói xong, liền nghe mỹ nữ lên tiếng, giọng nói quen thuộc vô cùng.

Diệp Bạch cũng mơ hồ, nói: "Lý Sùng Duyên làm sao vậy?"

Thời Quân Tranh tức khắc bị sét đánh, nháy mắt liền hiểu được vì cái gì Lý Nam Dịch lại cười như phát điên vậy, thì ra mỹ nữ này cũng không phải là người khác, mà chính là Diệp Bạch à!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bạch cùng Lý lão bản sắp đính hôn, chờ Lý lão bản thay đổi cái nhẫn mà Tiểu Bạch tặng cho sang cái khác...... Hậu quả không dám tưởng tượng a (/▽\) che mặt......

*Editor: Mị hoài nghi Vân đại đại có thù vs Tranh Tranh... Sao thấy bả toàn để ẻm đi tìm chết quá
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.