Hoài Nam Tử nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn một hồi, nhíu mày lại.
Bởi vì xét từ vẻ ngoài, thiếu nữ búi tóc đôi này trông rất bình thường. Không phải yêu quái, cũng không phải tu sĩ. Hơn nữa, cánh tay thò ra từ ống tay áo nàng còn có vài vết cắt mảnh tựa như hình lá cây.
Nhưng người bình thường sẽ không xuất hiện ở nơi này vào thời điểm này, càng không thể thờ ơ khi thấy thi thể trên mặt đất. Vì thế, vấn đề nằm ở tiểu cô nương đang ngồi trên lưng con lừa kia.
Cô nương đó, hắn cũng không nhìn thấu, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác...
Nên giữ khoảng cách với nàng thì hơn.
Càng xa càng tốt.
Vì vậy, hắn thu lại vẻ mặt, ôm quyền hướng về phía tiểu cô nương kia:
“Tại hạ là đệ tử thân truyền của chưởng môn Lăng Hư kiếm phái, tên Hoài Nam Tử. Xin mạo muội hỏi, cô nương từ đâu tới, và vì chuyện gì?”
Nhưng tiểu cô nương trên lưng lừa không nhìn hắn, cũng như không nghe thấy lời hắn nói. Nàng chỉ nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng trẻo vỗ lên mông con lừa một cái. Con lừa đen liền cất bước, cộc cộc đi đến bên cạnh Lý Nhân Tâm.
Lý Nhân Tâm không nhúc nhích, chỉ chậm rãi cụp mắt, nhìn móng con lừa đen.
Hắn kéo dài thời gian chính là vì chờ hai người này.
Bởi vì khi hắn cảm thấy không còn cách nào thoát thân, con mèo yêu bám theo hắn đã thì thầm vào tai hắn rằng, ở đằng xa có thứ gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ma/3742831/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.