Hôm nay, bạn thân đột nhiên gửi tin nhắn cho Khương Tân Nhiễm: Cố Nhược trở về rồi. 
Nhận được cái tin này, đúng lúc Khương Tân Nhiễm còn đang mặc áo blouse trong phòng thí nghiệm, hết sức tập trung vào ống nghiệm nho nhỏ ngay trước mặt, thậm chí có chút quên mình. 
Phòng thí nghiệm trống không lạnh tanh, điện thoại ở trên bàn rung rung không hề báo trước, làm nàng giật mình một cái, ống nghiệm trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất. 
Khương Nhiễm cau mày, lấy găng tay cao su xuống, cầm điện thoại di động lên. Trong nháy mắt màn hình sáng lên, hai chữ Cố Nhược giống như vật bén nhọn đâm vào giữa hai mắt nàng. 
Hô hấp của nàng chợt ngừng lại. 
Ngơ ngác nhìn màn hình nửa ngày, mới trả lời hai chữ: Đã biết. 
Lúc ấn nút gửi đi, ngón tay cái lại hơi run rẩy -- phải biết tay của nàng nổi danh rất vững trong toàn phòng thí nghiệm, những thí nghiệm phức tạp và tinh vi, giáo sư trong nghiên cứu sinh chỉ dám cho nàng làm -- giờ phút này lại đang phát run. 
Cố Nhược. 
Cái tên này đã rất lâu không ai nói đến. 
Vừa tốt nghiệp cao trung tin tức của cô hoàn toàn không có, Khương Tân Nhiễm không biết bạn thân lấy được tin tức về cô từ nơi nào. 
Cũng không muốn biết. 
Khương Tân Nhiễm siết chặt điện thoại, đè ngay trước ngực, sững sờ một hồi lâu. 
Mãi cho đến khi cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra từ bên ngoài, thầy giáo mang một đám học sinh ồn ào tới, nàng mới hoàn hồn, chỉnh lại tâm tình, cúi đầu giả vờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-luc-say-hon-em/1644621/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.