Tối hôm qua Cố Nhược quá điên cuồng, khóe miệng Khương Tân Nhiễm đều bị cô cắn phá, đầu lưỡi cũng bị cô nếm sạch sẽ, mỗi nụ vị giác đều như bị bao phủ bởi những vết thương nhỏ.
Khương Tân Nhiễm ăn mì, mỗi lần chỉ có thể gắp hai ba sợi, nàng cẩn thận ăn từng li từng tí một, tránh vô tình há miệng quá rộng mà vết thương ở khóe môi bị kéo ra, hơn nữa nước mới đun cũng quá nóng, cho dù thổi bớt rồi nhưng vẫn nóng đến đau đầu lưỡi.
Vẻ mặt Khương Tân Nhiễm đau khổ, miễn cưỡng ăn hết nửa bát thì bụng cũng đã no được tám phần mười, liền đưa bát qua cho Cố Nhược, "Em không ăn hết đâu."
Cố Nhược vẫn nhìn kỹ Khương Tân Nhiễm, đã sớm thấy nàng xoa xoa khóe miệng, khó khăn hít thở.
Vết thương kia đến từ đâu, Cố Nhược là người biết rõ hơn ai hết, cô hối hận, gật đầu nói: "Nếu đói thì gọi chị, chị lại nấu cho em ăn."
"Chị nấu em cũng không muốn ăn." Khương Tân Nhiễm đáp.
"Sao thế?"
Khương Tân Nhiễm trừng mắt, chị hỏi làm sao mà không thấy ngại à? Không phải đều do bị chị cắn sao, đều chảy máu cả rồi! Sao mà hàm răng chị nhọn giống chó thế không biết?
Những câu nói này chỉ là càu nhàu trong bụng mình, nói ra thì thật xấu hổ. Khương Tân Nhiễm đỏ mặt hồi lâu, nghẹn ngào nói: "Đau miệng!"
Cố Nhược thở dài, nắm lấy tay nàng, biết vâng lời, "Lần sau chị nhẹ chút."
Còn có lần sau.
Huyệt thái dương Khương Tân Nhiễm đột ngột đau nhức.
Phải thừa nhận rằng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/4652230/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.