Khương Tân Nhiễm đợi một lúc, thấy Cố Nhược không trả lời, nàng tưởng cô không nghe thấy nên lại tăng thêm âm lượng: "Cố Nhược, cô có thể giúp tôi mang quần áo vào được không?"
Truyền đến trong tai Cố Nhược, như thế nào cũng nghe giống như là lời mời gọi uyển chuyển.
Cố Nhược rũ mắt xuống, tầm mắt lại phóng tới chiếc váy ngủ đã gấp ngay ngắn kia một lúc lâu, rồi cô mới khô khốc mở miệng: "Biết rồi."
Khương Tân Nhiễm liền dựa vào cạnh cửa chờ.
Cố Nhược đưa tay lấy chiếc váy ngủ màu trắng trên sofa, kể cả vật tam giác nhỏ màu đen bắt mắt kia cũng nắm vào lòng bàn tay.
Ngón cái cô vừa vặn sát bên viền ren màu trắng, chạm lên mềm mại, như là cố ý xoa xoa cưng chiều đầu ngón tay, khiến người ta mơ tưởng viển vông, trong lòng rung động.
Cố Nhược vô thức l**m khoé miệng.
Quần áo khô vẫn còn thoang thoảng hương thơm ngát của nước giặt quyện với mùi của ánh nắng.
Hai chân Cố Nhược giống như nhét đầy chì, gần như nhích từng bước tới cửa phòng tắm, hai bên thái dương cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, đôi mắt một mảnh tối sầm.
Cửa kính mờ, bị hơi nước bốc lên nên không nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong, nhưng chỉ vì Khương Tân Nhiễm cách cửa rất gần cho nên trên cửa phản chiếu ra một hình dáng mơ hồ.
Chỉ là một đường nét mờ ảo đến khó phân biệt hình dáng thôi mà cũng đã đủ khiến Cố Nhược nhiệt huyết xông lên đầu.
Cổ Cố Nhược cứng ngắc như một tảng đá, cô nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/4652191/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.