Trên đời không phải chuyện gì cũng có thể viên mãn. Khương Tân Nhiễm thích ăn kem bơ nhưng kem bơ khiến nàng đau dạ dày. Nàng yêu Cố Nhược như vậy nhưng Cố Nhược lại khiến nàng bị tổn thương.
Vì vậy sau ngày hôm nay, Khương Tân Nhiễm không muốn ăn kem nữa, trong lòng c*̃ng quyết định hoàn toàn bỏ Cố Nhược ra ngoài. Đau đớn là điều không thể tránh khỏi, nhưng sau cơn đau sẽ đóng vảy, lành lại, sau đó trở thành vết thương lúc cần đặc biệt nhớ lại mới có thể cảm nhận được, dù sao cũng tốt hơn là bỏ mặc nó cứ chảy máu.
Ở một góc độ nào đó, nàng rất biết ơn Cố Nhược đã quay trở lại để nàng có thể quyết định buông xuống chấp niệm suốt nhiều năm như vậy.
Sau khi Khương Tân Nhiễm trở về ký túc xá, nàng nằm ôm gối khóc một hồi, dù sao nàng cũng là người duy nhất trong ký túc xá, có thể tùy ý khóc mà không sợ bị người ta chê cười.
Chiếc gối ôm thấm đẫm nước mắt như vừa vớt lên từ dưới nước, Khương Tân Nhiễm c*̃ng đem hết nỗi buồn của mình cùng mọi khổ sở oan ức của bản thân giấu trong lòng nhiều năm như vậy phát tiết toàn bộ sạch sẽ một lần, bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ bỏ qua gánh nặng đè nén trong lòng suốt sáu năm, chào đón một cuộc sống mới.
Nàng đã khóc cho đến khi ù tai, mắt sưng, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nói khàn khàn, Khương Tân Nhiễm khóc đến đầu óc đều không cảm giác gì nữa, như cọc gỗ nằm lì ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/4652186/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.