“Ầm...”
Một tiếng sét rạch ngang bầu trời, Lâm Vũ thờ thẫn, bi thương ngẩng đầu, từng hạt mưa mang theo vị mặn đắng chát, lăn trên khuôn mặt bi thương của hắn.
Hai mắt hắn trở lên tĩnh lặng, nhìn bầu trời chỉ một màu đen u ám mang theo từng hạt mưa lạnh buốt vô tình rơi xuống.
“HA HA....HA HA...HA HA HAAAAAAAAA...”
Hắn cười, cười điên cuồng, cười cay đắng, cười bi phẫn. Hòa cùng những giọt nước mưa mặn chát rơi vào miệng hắn.
Hắn cười nhưng không biết vì sao mình cười.
Hắn nhìn Vân Bình Thôn chỉ còn là hoang tàn phế tích, hắn nhìn vô số người Vân Bình Thôn bị chết thảm dưới tay Bạch Lãng. Nếu người dân nơi đây không cứu hắn, nếu hắn không ở lại đây, nếu hắn không dạy võ công cho Bạch Lãng thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Tất cả đều là do hắn, đều là do hắn mà ra...Tại sao...Tại sao...Tại sao vậy...
Lâm Vũ quỳ trên mặt đất, cả người như chết lặng nhìn bầu trời u ám. Mặc cho từng hạt mưa lạnh lẽo đánh trên người hắn.
“AAAAAAAAA...”
Hắn gào thét một cách bi phẫn, thống khổ. Hắn không hiểu. Hắn không hiểu. Hắn thật sự không hiểu. Thế giới này đã trở thành thế giới vô tình. Vậy tại sao... tại sao hắn còn trông chờ vào thế giới vô tình này.
Hắn trông chờ điều gì từ thế giới vô tình này...
Hắn trông chờ vào điều gì...
“Ầm...”
Trên núi Như Tâm. Phản Thiên như mọi khi lại tìm đến Đại Trí đánh cờ. Phản Thiên ung dung hạ một quân cờ xuống, một màu đen nuốt chọn cả bàn cờ. Đại Trí không khỏi mỉn cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-lo-thanh-than/1187517/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.