Trong một sân vườn rộng lớn, Thiếu Nham ung dung ngồi trên ghế uống trà, hài lòng nhìn đệ đệ Thiếu Sâm tay không đấm thủng một tấm gỗ lớn. Mỉn cười đứng dậy vui vẻ nói. “Thiếu Sâm, đệ làm rất tốt. Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục ra ngoài luyện tập thực chiến” Thiếu Sâm nghe xong không khỏi vui vẻ gật đầu đồng ý. “Được. Đại ca, chúng ta mau đi thôi” Khi hai người vừa đến cánh rừng phía sau làng, Thiếu Sâm đã nghe thấy âm thanh cây cổ thụ bị đấm rung chuyển. Thiếu Sâm liền biết đó là âm thanh tên phế vật Bạch Lãng đang tập luyện. Thiếu Sâm không khỏi mỉn cười nham hiểm, dẫn theo đại ca đến gặp tên phế vật Bạch Lãng, muốn nhục nhã Bạch Lãng một lần nữa. Bạch Lãng vẫn tiếp tục điên cuồng đấm vào thân cây cổ thụ lớn. Cây cổ thụ dần dần bị đấm nứt gãy rơi trên mặt đất. Bạch Lãng vội lau đi vệt mồ hôi trên khuôn mặt, chợt hắn nhìn thấy hai người nam tử đang ung dung bước về phía hắn. Là Thiếu Nham cùng Thiếu Sâm. Bạch Lãng không khỏi cúi đầu, hai tay nắm chặt, quay đầu trong lòng muốn rời đi. Thì Thiếu Sâm đã mỉn cười kinh thường gọi hắn lại. “Ha ha...Bạch Lãng, tên phế vật nhà ngươi, gặp chúng ta liền muốn bỏ chạy sao...” Bạch Lãng cúi đầu, hai tay nắm chặt đến rỉ máu, khó khăn ngẩng đầu nói. “Các ngươi muốn khiêu chiến với ta sao...” Lý Sâm không khỏi bật cười, ngạo nghễ, khinh thường nói. “Ngươi đủ tư cách để chúng ta khiêu chiến sao, đến một ngón tay của đại ca ta cũng có thể bóp chết ngươi. Chẳng qua ta chỉ cao hứng muốn dạy dỗ tên phế vật nhà ngươi một bài học.” Bạch Lãng cắn chặt hàm răng, hai mắt chứa đầy phẫn nộ, cuối cùng nhịn không được hét lớn. “Không phải ngươi muốn dạy dỗ ta sao, vậy thì đến đi. Nói nhiều làm gì.” Thiếu Sâm không khỏi mỉa mai, khinh thường lao tới, linh lực bao phủ toàn thân, tay nắm thành quyền, tốc độ vô cùng nhanh, đấm thẳng vào đầu Bạch Lãng. Bạch Lãng dễ dàng nghiêng đầu né tránh, tay phải cũng nắm thành quyền, cơ bắp rắn chắc nổi lên, lập tức phản công, đấm thẳng một quyền vào mặt Thiếu Nham. Thiếu Nham bị đánh bay về sau, máu mũi chảy dòng dòng trên mặt đất. Đau đớn đỏ bừng cả hai mắt, giận dữ hét lớn, như một con thú hoang liều mạng lao vào tấn công Bạch Lãng. “Ta giết ngươi...Tên phế vật” Nhìn Thiếu Sâm đang điên cuồng lao tới, Bạch Lãng vẫn bình tĩnh đáp trả, từng quyền đều đánh vào khớp tay, khớp chân, bả vai, lồng ngực của đối thủ. Khiến Thiếu Sâm tứ chi đau nhức, lồng ngực như khó thở, khả năng chiến đấu giảm đi một nửa, động tác trở lên chậm chạp, trì trệ, khí lực cũng không còn lớn như trước. Lại thêm một quyền mạnh mẽ của Bạch Lãng đấm thẳng vào bụng Thiếu Sâm. Khiến Thiếu Sâm hai mắt mở lớn, miệng không ngừng nôn ra máu tươi, quỳ trên mặt đất. Bạch Lãng chớp lấy cơ hội, muốn một quyền dẫm nát Thiếu Sâm dưới chân. Chợt nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Thiếu Nham đang nhìn hắn. Thiếu Nham ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Lãng, tu vi luyện khí cảnh hậu kỳ nháy mắt bùng nổ, khí thế vô cùng đáng sợ. Bạch Lãng nhìn thấy cảnh này không khỏi run sợ, ký ức bị Thiếu Nham đánh đập tàn nhẫn, dẫm nát dưới chân như ùa về trong não hắn. Bạch Lãng cả người mất đi ý chí chiến đấu, cả cơ thể không ngừng run nẩy bẩy. Thiếu Sâm đang quỳ trên mặt đất, cả người đều là máu tươi thấy Bạch Lãng chỉ biết đứng run nẩy bẩy, không do dự một quyền đập thẳng đầu Bạch Lãng. Bạch Lãng lảo đảo ngã về sau, tinh thần bất ổn, mất hết ý chí chiến đấu, như một đứa trẻ sợ hãi run rẩy, vung tay chân loạn xạ, không phân biệt phương hướng. Thiếu Sâm thấy vậy không khỏi cười nham hiểm, từng quyền, từng quyền ác độc đánh thẳng vào điểm yếu trên người Bạch Lãng. Bạch Lãng miệng trào máu tươi, ngã lăn trên mặt đất. Thiếu Sâm đâu có tha cho Bạch Lãng, lập tức liên tục lao tới, đạp mạnh vào người Bạch Lãng. Không ngừng sỉ nhục hắn hét lớn. “Tên phế vật, ta đánh chết ngươi...Tên phế vật...” Bạch Lãng chỉ dám cuộn tròn mình, không dám phản kháng, mặc kệ Thiếu Sâm đang dẫm đạp lên người mình, sợ hãi bao chùm toàn bộ tâm trí hắn. Bạch Lãng hai mắt đẫm lệ, nhìn Thiếu Sâm kinh thường, mỉa mai nhìn hắn, nhìn Thiếu Nham không xem hắn vào trong mắt, coi hắn như không tồn tại trên thế gian này. Không khỏi đau khổ, tuyệt vọng, bất lực. Thiếu Sâm sau khi đã đánh Bạch Lãng mình đầy thương tích, không khỏi sung sướng, hả hê đạp thêm Bạch Lãng vài phát. Vui vẻ nói. “Ha ha...Tên phế vật nhà ngươi, ngươi nên nhìn rõ thực tại. Phế vật mãi mãi cũng chỉ là phế vật ha ha...” Thiếu Nham nhìn bầu trời đã không còn sớm, không khỏi mỉn cười nói. “Thiếu Sâm, chúng ta mau đi thôi, đừng để tên phế vật này làm ảnh hưởng đến thời gian luyện tập của đệ.” “Vâng, đại ca...” Bạch Lãng ôm đầu thút thít, cuộn tròn mình trên mặt đất nhìn bóng lưng Thiếu Nham, Thiếu Sâm đã rời đi. Mới dám bật khóc, hai tay nắm chặt trên mặt đất, gào khóc như một đứa trẻ. Liên tục đấm mạnh tay lên mặt đất một cách tuyệt vọng bất lực, nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt lấm lem tuyệt vọng của hắn. Khóc lớn một cách đau thương, tuyệt vọng, bất lực. “Khốn nạn...Khốn nạn...” Ở một nơi khác, Thiếu Nham nhìn con hổ dữ bị Thiếu Sâm một quyền đấm chết dưới chân, không khỏi mỉn cười vui vẻ nói. “Thiếu Sâm, đệ hãy nhớ kỹ một quy tắc không bao giờ có thể thay đổi trong thế giới này đó là” “Phàm nhân không bao giờ có thể thắng được tu sĩ, kẻ yếu sẽ luôn phải sợ hãi, cúi đầu, phục tùng trước kẻ mạnh. Đệ nhớ rõ chưa” “Đại ca, huynh yên tâm, ta sẽ nhớ mãi quy tắc này.” Lâm Vũ sau khi đã làm xong việc ngoài đồng ruộng liền trở về nhà Nông Lão, nhàm chán ngồi bên cạnh đống rơm trò chuyện cùng hắc cẩu. Hắc cẩu nhịn không được tò mò hỏi Lâm Vũ. “Lâm Vũ, ta cảm thấy ngươi dường như không quan tâm đến những quy tắc ngầm của thế giới này. Những kẻ chống lại nó chỉ có kết cục vô cùng thảm khốc” Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói. “Hắc cẩu, vậy ngươi có biết quy tắc ngầm trong thế giới này là do ai đặt ra không...” “Đương nhiên là do những kẻ mạnh nhất, giàu có nhất, quyền lực nhất, tu vi cao nhất trong thế giới này đặt ra...” Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trước mặt không khỏi mỉn cười nói. “Có hai câu nói ta rất thích” “Quy tắc sinh ra là để phá vỡ” (Jorker) “Nếu không thích một quy tắc nào đó. Đừng cố chống lại nó. Hãy âm thầm chịu đựng làm theo quy tắc đó đến khi bản thân đã đủ mạnh. Hãy dùng sức mạnh của chính bản thân thay đổi quy tắc đó theo ý mình mong muốn.” Hắc Cẩu khó hiểu nhìn Lâm Vũ nói. “Lâm Vũ, ngươi muốn thay đổi quy tắc của Đại Vận Thế Giới sao. Ngươi sẽ phải chống lại gần như tất cả những kẻ mạnh nhất, giàu có nhất, thông minh nhất trên thế giới này.” Lâm Vũ không khỏi bật cười nói. “Hắc cẩu, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Ta chỉ là một kẻ ngốc, muốn sống cuộc sống yên bình trong thế giới điên cuồng này mà thôi ha ha...” Bầu trời trong xanh từ từ khuất bóng, chìm dần trong bóng đêm tĩnh lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]