Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lâm Vũ vừa tỉnh dậy. Đã thấy Bạch Lãng tập luyện ngoài sân. Điên cuồng đánh lên người rơm tự chế. Động tác không còn do dự, đứt quãng như trước, mà thay vào đó là sự dứt khoát, nhịp nhàng. Bạch Lãng vừa thấy Lâm Vũ tỉnh dậy. Đã lau mồ hôi trên khuôn mặt, vui vẻ chạy tới nói.
“Lâm Ca, huynh tỉnh rồi...Hôm chúng ta luyện tập gì đây. Ta rất mong muốn nâng cao thực lực của bản thân”
Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Tập chạy...”
Bạch Lãng có chút không hiểu hỏi Lâm Vũ, nói.
“Lâm Ca, tại sao lại là tập chạy, ta không hiểu...”
Đương nhiên là để chạy giữ mạng khi gặp kẻ địch mạnh, chạy không nhanh thì chỉ có chết. Nhưng Lâm Vũ không nói ra điều này. Thay vào đó là một bộ mặt nghiêm túc nói.
“Thiên hạ võ công, duy tốc bất phá.”
“Đệ càng nhanh hơn đối thủ bao nhiêu, thì càng lợi thế hơn bấy nhiêu. Đệ hiểu không”
Bạch Lãng như tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa. Lâm Vũ dẫn Bạch Lãng đi đến một ngọn núi sau làng, bắt đầu cầm một tảng đá lớn buộc lên người Bạch Lãng, mỉn cười nói.
“Được rồi, chạy đi. Chạy đến bao giờ không chạy được nữa mới thôi.”
Bạch Lãng nghe lời Lâm Vũ, bắt đầu chạy từng bước nặng nhọc. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, mồ hôi trên khuôn mặt bắt đầu vã ra như tắm. Cả cơ thể dần trở nên đau nhức, cơ bắp như căng cứng, co rút. Bạch Lãng cắn răng kiên trì, tiếp tục bước tiếp về phía trước. Mặt trời đã về trưa, ánh nắng như thiêu đốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-lo-thanh-than/1187505/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.