Lâm Vũ cầm thẻ bài hoàng kim trong tay, thoải mái ra vào cửa thành, tự do đi lại trên đường phố. Trước kia, người khác nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ cho rằng hắn ăn mặc mất thuần phong mỹ tục, không có văn hóa, quan binh thấy hắn thì liền ráo riết truy lùng, đuổi bắt khắp nơi cả ngày lẫn đêm. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Lâm Vũ phẩy chiếc quạt sơn hà, đeo lên chiếc kính mắt chân long, mặc lên người bộ y phục chí tôn. Hai bên là Hỏa Long cùng Hắc Cẩu đầy oai vệ. Mỉn cười nghênh ngang đi trên đường phố. Người đi đường đều nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tôn kính.
“Oa kia là nam nhân của bệ hạ sao. Thật soái khí...Aaaa...ta ướt...”
“Phong cách ăn mặc thật phá cách...Thật soái ca...Aaaaa...ta ướt...”
“Các ngươi đừng nói nữa....Aaaaaa...ta ướt...”
Lâm Vũ mỉn cười, đây chính là sự khác biệt. Không quan trọng ngươi là ai, chỉ cần địa vị ngươi đủ lớn, thì người khác sẽ ngưỡng mộ, tôn kính ngươi.
Lâm Vũ thoải mái sải bước vào công viên đầy lá vàng, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống nàn cỏ xanh mởn mởn, một hàng cây dài đung đưa theo gió, trên con đường đầy vòm hoa tỏa sắc màu rực rỡ. Bao quanh hồ nước thơ mộng chạy dài từng hàng ghế. Vô số người ăn mặc thanh lịch, sang trọng cười nói vui vẻ, trên mặt hồ là từng đôi thiên nga trắng đang bay lượn. Gói trọn vào tầm mắt một khung cảnh đẹp tuyệt vời. Lâm Vũ mỉn cười, nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm nói.
“Vẹt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-lo-thanh-than/1187473/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.