Một tên khách quan đang vội ăn miếng bánh bao nóng hổi, bỗng một tờ giấy trong chiếc bánh bao hiện ra “giết Lâm Vũ”. Một tên đồ tể bán thịt lợn trên chợ lớn, như thường lệ cầm dao chặt đầu con lợn, dòng máu tươi trào ra trên mặt đất hiện lên dòng chữ “giết Lâm Vũ”. Một tên tu sĩ, nhìn vào dòng chữ trước mặt “giết Lâm Vũ”. Vô số người nhìn vào dòng chữ “giết Lâm Vũ” lập tức biến mất.
“Lâm Vũ, ngươi không sợ bị truy sát sao”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang thong thả đi trên một ngọn núi lớn chạy trốn sang Long Tiên Nam. Trước câu hỏi ngây ngốc của Hắc Cẩu, Lâm Vũ không nhịn được mỉn cười, đeo lên chiếc kính mắt chân long, tay cầm quạt sơn hà, mặc lên bộ quần áo trang bức. Đứng trên đỉnh núi lớn, nhìn về phía chân trời, tự tin mỉn cười nói.
“Cả ba thế giới lớn, ta đều dám đắc tội. Một tổ chức nhỏ nhoi có thể khiến ta sợ sao”
“Bùm…”
Vô số tiếng vỗ tay vang lên, cả bầu trời vụt sáng rực rỡ trước câu nói của Lâm Vũ. Từ hư không vô số cường giả hiện ra, mỉn cười thân thiện nhìn hắn. Lâm Vũ mộng bức, ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì.
“Rầm…”
Cả đám cường giả không nói một lời. Công pháp võ kỹ như bom dội xuống đầu Lâm Vũ, khiến hắn bỏ chạy thục mạng. Đất đá nổ tung, bụi bay mù mịt, quỷ khốc thần sầu. Cả đám cường giả như lang sói truy sát phía sau, không ngừng dội bom lên đầu Lâm Vũ. Khiến Lâm Vũ…
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ…Cứu mạng…Các vị tiền bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-lo-thanh-than/1187440/chuong-175.html