Chương trước
Chương sau
Lưu Ly Lan Linh hai mắt tuyệt vọng,khòc nứt nở. Nàng chỉ muốn ai đó mau giết nàng, nàng thà chết chứ không chịu bị làm nhục. Nội tâm tuyệt vọng,bi thương, phẫn nộ càng lùc càng lớn, nhưng nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả. Đau khổ,tuyệt vọng nàng nhớ về quá khứ hồi còn là một cô tiểu thư nhỏ vô lo, vô nghĩ của Lưu gia. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp đó rất nhanh kết thúc, năm nàng mười tuổi, gia tộc của nàng bị một tổ chức thần bí diệt sát, cha mẹ vì cứu nàng mà hi sinh tính mạng. Một cô bé mười tuổi, không nơi nương tựa, không hiểu thế gian có thể làm được gì. Để sống sót, nàng phải bỏ đi tính cách tiểu thư, vì miếng ăn mà làm tất cả, đi ăn xin, rửa bát, quyét rác, dọn vệ sinh, bới thùng rác tìm đồ ăn. Nhưng cái thế giới này đâu chỉ như vậy, khắp nơi đều có lũ buôn người, lũ bắt cóc. Nàng cô gái mười tuổi có thể chống lại chúng sao. Chỉ có thể dùng mưu kế lừa lọc, không từ thủ đoạn nàng mới sống được đến bây giờ. Nhìn tên khốn Bách Hoa Dương, mội tâm nàng liền buồn nôn. Nàng cầu xin có ai đó xuất hiện giết chết hắn, nếu không thì hãy giết chết nàng, giúp nàng giải thoát khỏi cơn ác mộng tuyệt vọng đau khổ này.
Bách Hoa Dương vô cùng chờ mong tương lai, chỉ cần chơi chán nữ nhân trước mắt,hắn liền đi lấy linh lung thần quả từ đó có được linh lung thần thể. Sau này hắn chính là chúa tể một phương, ai nhìn thấy hắn cũng phải cúi đầu run sợ. Từ khi ra đời, hắn đã là đại thiếu gia của Bách gia, gia tộc lớn nhất Kim Kê thành, hơn nữa còn là trời sinh dị tượng, cực phẩm linh căn. Hắn chính là thiên mệnh chi tử. Một đời chú định trở thành chúa tể một phương hô phong hoán vũ.
Một bàn tay đâm xuyên qua ngực Bách Hoa Dương, bóp nát quả tim của hắn. Bách Hoa Dương cố gắng quay lại đã thấy Lâm Vũ khuôn mặt mỉn cười nhìn hắn, trước ngực Lâm Vũ một là cây cỏ nhỏ còn ánh mắt nhìn hắn như nhìn thằng ngốc vậy.
“ Nếu ngươi giết ta...Bách gia cũng không tha...”
“ Nha, còn chưa chết”
Lâm Vũ lại bồi thêm một quyền đánh nổ đầu Bách Hoa Dương.
“ngốc bức, các ngươi có dị tượng chẳng lẽ ta không có sao. Ngu ngốc”
Lâm Vũ làm sao có thể không nhìn ra toan tính của hai người. Vậy hắn cũng liền tương kế tựu kế, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, ai thắng ai thua với hắn quan trọng sao, vì cả hai đều bị hắn tính kế lợi dụng mà thôi. Nhờ có phế vật cỏ mà hắn có thể chống cự lại độc tố của Bách Hoa Dương, cũng như tác dụng phụ mà dị tượng Lưu Ly Lan Linh gây ra. Cũng giống như dị tượng của Bách Hoa Dương và Lưu Ly Lan Linh, tác dụng của phế vật cỏ cũng sẽ càng lúc càng lớn. Cho nên kết quả có ra sao, hắn mới là người chiến thắng.
Nhìn dưới mặt đất Lưu Ly Lan Linh, Lâm Vũ cười hắc hắc đi đến.
Lưu Ly Lan Linh co người, ôm kín lấy thân thể, run sợ nhìn Lâm Vũ nói “Ngươi muốn làm gì, đừng qua đây”
“hắc hắc, ta muốn làm gì sao, đương nhiên là thực hiện việc còn giang dở,hắc hắc”
Một thanh kiếm gác lên cổ Lưu Ly Lan Linh.
“Mau đi lấy linh lung thần quả, nếu ngươi dám có gì bất thường ta không ngại chém bay đầu ngươi”.
Lưu Ly Lan Linh nhìn thanh kiếm trên cổ mình, không dám tin nhìn Lâm Vũ hỏi
“ Ngươi không làm gì ta sao”
Lâm Vũ sững sờ, sau đó nở ra một nụ cười dâm đãng “Nếu ngươi muốn, ta cũng không ngại”
“Không cần”
“Vậy còn không mau đi”
Lâm Vũ một tay gác kiếm lên cổ Lưu Ly Lan Linh, một bên chú ý động tác xung quanh. Khi Lưu Ly Lan Linh sắp đi tới linh lung thần quả, bỗng vô số khói đen tuôn ra như sợi dây bao vây lấy hai người. Không do dự, Lâm Vũ liền đẩy Lưu Ly Lan Linh về phía đám khói đen đó. Còn mình thì nhân cơ hội trốn thoát.
“Ngươi”
Lưu Ly Lan Linh còn chưa kịp nói hết, vô số khói đen đã hình thành sợi dây, trói buộc nàng trên không trung.
Lâm Vũ thoát khốn, yên lặng theo dõi diễn biến. Hắn đã sớm biết chuyện này không đơn giản. Hắn giữ lại Lưu Ly Lan Linh chính là vì lúc này. Khi gặp nguy hiểm hắn sẽ không do dự đẩy Lưu Ly Lan Linh làm vật chết thay, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Nhìn Lưu Ly Lan Linh bị vô số sợi khói đen trói buộc, trên đầu nàng một dòng chữ bằng khói đen rất nhanh được hiện lên “Ngốc bức”
Sau đó là một tấm mặt người đang tươi cười chế nhạo nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ cảm giác không ổn. Nhìn xuống dưới chân, không biết từ lúc nào dưới chân hắn đã xuất hiện một chiếc hố đen.
“mắc bẫy...”
Chưa kịp nói hết, cả người Lâm Vũ liền bị hút vào trong đó.
Lâm Vũ mở mắt, xung quanh hắn là một căn phòng tối om như mực. Lâm Vũ muốn cử động, rất nhanh gắn phát hiện mình không thể khống chế bản thân.
“Vô ích thôi, ha ha từ bỏ đi, từ lúc các ngươi bước vào bí cảnh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta rồi, ta mới là người cuối cùng chiến thắng hahaha.”
Một giọng nói độc ác xuất hiện trong đầu Lâm Vũ.
“Ngươi là ai, ngươi muốn gì”
“ Còn phải hỏi sao. Ta muốn đoạt xá cơ thể ngươi hahaha...”
Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, một cảm giác bất an mãnh liệt xuất hiện trong cơ thể hắn. Lâm Vũ muốn dùng khả năng của Diệt Thần thể thoát khốn, nhưng hắn tuyệt vọng phát hiện mình không cách nào khống chế bản thân.
“ Haha cuối cùng cũng tìm thấy linh hồn ngươi...Cái gì...không thể nào...ngươi không phải người...ngươi là...Aaaaaaa...không”
Lâm Vũ đầu đau như búa bổ, vô cùng thống khổ khiến hắn không chịu được mà lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Lâm Vũ mơ thấy,hắn cả người khí chất bất phàm, ngọc thụ lâm phong đang ngồi quay gà nướng. Bỗng con gà nướng nhảy bổ lên liên tiếp vả vào mặt hắn, miệng không ngừng kêu “đồ tiểu nhân ” “đồ mặt dầy” “đồ vô sỉ”.
Lâm Vũ mở mắt, cả hai bên má hắn sưng phồng lên, phía xa hắc cẩu chính là đang vui cười nhìn hắn.
“Hắc cẩu ngươi thật tốt, vui vẻ khi ta tỉnh lại”
“Hắc Hắc không có....đau đau....Á...ta sai rồi...tha cho ta đi”
Hắc Cẩu mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, còn Lâm Vũ thì tâm trạng thoải mái không ít. Hắn chỉ nhớ mình bị lão ma đầu đoạt xá, còn về sau thì hắn không nhớ. Cảm thụ một chút thay đổi bản thân, Lâm Vũ kinh ngạc phát hiện mọi giác quan của hắn đều được cường hóa tăng lên không ít, đầu óc cũng càng thêm thanh tỉnh thoải mái, cả cơ thể cũng mạnh lên rất nhiều. Thậm chí hắn còn có cảm giác thiên tư,ngộ tính của bản thân cũng được cải thiện đáng kể. Chỉ cần nhìn liếc qua hắn cũng có thể biết được một cái cây có bao nhiêu chiếc lá. Nhưng điều quan trọng nhất là sau khi tỉnh lại, hắn đã đả thông được một trăm đầu kinh mạch. Bây giờ tẩy cốt cảnh đối với hắn, một bàn tay hắn cũng có thể chụp chết.
Gác lại nội tâm vui sướng, “ Bốp”
Một viên đá đen kịt, đập trúng đầu Lâm Vũ, khiến đầu hắn sưng lên một cái bánh bao to tướng.
Cầm trên tay viên đá đen kịt, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một viên khoáng thạch bình thường.
"Đinh chúc mừng kí chủ nhận được một viên khoáng thạch bình thường"
Âm thanh của cẩu hệ thống vang lên, còn mang theo giọng nói chế nhạo Lâm Vũ.
Lâm Vũ tức hộc máu nhịn không được mắng “ Cẩu hệ thống”
Lâm Vũ muốn vứt bỏ nó,nhưng lại thôi. Trong bí cảnh,hắn cũng đào được một số khoáng thạch định đem đi bán, thôi thì nhân tiện bán chung một thể, thịt muỗi cũng là thịt.
Nhưng trước hết hắn phải đi báo thù. Cục tức này hắn nuốt không trôi.
“ Tiểu ca, tấm bản đồ đó trợ giúp ta rất nhiều, đa tạ”
“không có gì, việc nhỏ mà thôi”
Lâm Vũ tươi cười thân thiện nhìn vị tiểu ca bán bản đồ, Vị tiểu ca bán bản đồ cũng mỉn cười thân thiện đáp trả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.