“Nếu bây giờ em thấy mệt, có thể dựa tạm vào vai anh!” Tiến Thành hích hích bờ vai, nhìn cô mỉm cười chân thành mời. 
“Vai luật sư ngồi bàn giấy toàn thịt mỡ. Vai anh mới chuẩn săn chắt cơ bắp!” Tiến Phát vừa đi nghe cuộc gọi của sếp lớn quay lại. Anh lườm người được bế ra trước anh mấy phút rồi kéo ghế ngồi sát vào Phương Kiều: “Đây, em tựa vào!” Anh đổ người về phía cô, chỉ tay lên vai mình, nháy mắt một cái. 
Phương Kiều liếc xéo anh: “Lúc này mà anh còn đùa được!” Cô mang túi xách lên vai, chìa tay về phía Tiến Thành: “Tạm biệt anh! Hẹn sáng thứ Hai gặp lại nhau ở Tòa.” 
“Tạm biệt em!” Tiến Thành cầm lấy bàn tay mềm như nhung, câu giờ dặn thêm vài điều: “Đã quyết định rồi thì em đừng suy nghĩ nữa. Yên tâm ngủ nghỉ, sáng thứ Hai trước khi đi anh gọi điện cho em!” 
“Ừm!” 
Cái bắt tay xã giao thân thiện. Nó chỉ là phép lịch sự và quá bình thường đối với những người từng sống ở phương Tây như Phương Kiều và Tiến Thành. 
Nhưng trong mắt anh cảnh sát chưa mảnh tình vắt vai Lâm Tiến Phát thì: 
"Cầm tay tạm biệt vậy là đủ rồi! 
Anh Hai, anh đang lạm dụng công việc sàm sỡ nữ khách hàng đó!" Tiến Phát gỡ luôn bàn tay anh trai ra khỏi tay Phương Kiều. 
Cái thằng này! 
Nếu không giữ hình tượng trầm tĩnh của một vị luật sư, Tiến Thành thật muốn một cước đá bay thằng em trai chơi xấu. 
“Chú Phát! Đã nửa tháng rồi bà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393326/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.