Huỳnh Nguyên nghe xong thối lui ra sau mấy bước. Rồi thả người ngồi luôn dưới nền. Hai tay vòng ôm đầu gối, đầu cúi xuống, dán chặt mắt vào miếng đá hoa. 
Phương Kiều không biết anh ta nghĩ gì. Nhưng thấy vậy nỗi lo sợ trong lòng cô cũng giảm đi phần nào. Người ta tĩnh thì cô cũng lặng. Không ngu ngốc mở lời để dấy lên cuộc cãi vã mệt nhoài không đáng. Cô ngồi xuống giường, tựa đầu vào tường, nhìn sơ qua căn phòng xa lạ. 
Mùi ẩm mốc phong rêu của nó khiến cô có ý nghĩ nơi này chủ nhân không thường xuyên quét dọn. Rốt cuộc đây là đâu? Nó ở nội thành hay đã cách xa thành phố? 
Cô thầm liên tưởng lại khoảng thời gian xe di chuyển. Nếu đoán không sai thì xe đã ra ngoại thành. 
Huỳnh Nguyên có ý định gì khi bắt cóc cô đến đây? 
Mãi nghĩ, cô giật mình nghe tiếng của anh ta: “Vậy là cô nhất quyết bỏ chồng?” 
Ô hay! 
“Chuyện này tôi đã nói ngay từ khi tôi về nước!” 
“Nhưng tôi nhất quyết không kí đơn!” 
“Nếu anh một mực không kí đơn đồng thuận thì tôi đơn phương ly hôn!” 
“Không đắn đo? Không tha thứ?” 
“Phải!” 
“Cho dù tôi có van xin thảm bại đến cỡ nào?” 
"Phải! 
Anh và cô ta làm tôi kinh tởm. Đối với tôi mà nói, hành động của hai người chẳng khác gì trở dao đâm lén sau lưng tôi. 
Một người chồng tôi đặt hết niềm tin, giữ trọn thủy chung trong suốt mấy năm xa cách. Một đứa em tôi yêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393317/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.