Cảnh ông ba vợ phang cây chổi vào cô cháu gái. Và cảnh cô ta xỉa xối mắng chửi người nhà rơi vào mắt người đàn ông vừa đến: "Cô ăn nói với người lớn như thế à?" Huỳnh Nguyên nắm cánh tay cô ta giật mạnh.
"Anh..Anh...mới đến!" Cô ta tái mặt lắp bắp: "Buông em ra! Đau lắm!" Tay anh ta cứng như thép. Ả nhân tình chịu không nổi nữa, lại vịn lí do: "Em thở không đủ khí sẽ...ảnh hưởng không tốt cho bé con!"
Hai từ 'bé con' vừa buông ra, Huỳnh Nguyên tức càng thêm tức. Anh ta siết chặt thêm cánh tay, trừng mắt cảnh cáo: "Tôi đã nói rồi: Đừng lấy nó làm cái cớ phiền nhiễu tôi!
Khôn hồn thì mau xóa sạch đi! Tôi mà biết cô mang giọt máu cướp cạn đó đi rêu rao khắp nơi...là tôi giải phẫu cô, biết chưa?"
Cô ta nhìn trân trân vào Huỳnh Nguyên không sợ còn la lớn mắc đền hai người già: "Hôm nay con trai tôi có mệnh hệ nào? Nó về cáo một nhà ba người các người không toàn mạng!"
"Ũa! Rồi cả nhà tôi đã làm gì cô?" Phương Kiều tay xách, nách mang thức ăn về cho ba mẹ, cô nhìn đôi cẩu nam nữ yêu đương cắn xé nhau, không khỏi mắc cười.
Cô hừ lạnh, cười nhếch môi: "Chuyện đẹp của hai người thì mang về nhà đóng cửa hú hí nhé! Đừng ở đây la ó diễn ba trò mèo! Vừa ô nhiễm tai ba mẹ tôi vừa để xung quanh hàng xóm nghe, họ cười cho thúi mặt!"
Rồi cô thong dong đi về phía ba mẹ.
"Phương Kiều!" Huỳnh Nguyên hất mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393307/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.