Ném xong chiếc nhẫn cưới. Lòng Phương Kiều cũng dịu lại. Cô quay lưng rời xa vùng biển động.
Đứng giữa một ngả ba. Bên trái về nhà cô, bên phải là về nhà cha mẹ. Phương Kiều không rẽ hướng nào. Cô đi thẳng. Cô cần khoảng không tĩnh lặng để xoa dịu mọi cảm xúc tê nhức. Và tránh cho ba mẹ nghe những cuộc cãi vã không vui.
Cô vào một khách sạn.
Việc đầu tiên là tẩy rửa bụi trần. Ngâm mình trong làn nước ấm, mọi vết đau trên cơ thể cũng dần êm lại. Cô thiếp đi.
Mà lúc này, bên ngoài kia, Huỳnh Nguyên đang gõ cửa nhà ba mẹ cô.
"Con đến để đưa vợ con về!" Cánh cửa cổng vừa mở, anh nói thẳng lí do với ba vợ.
"Phương Kiều về nước rồi à?"
Huỳnh Nguyên hừ một tiếng. Anh không nói không rằng, lướt qua luôn mặt ông cha vợ.
"Vợ con đâu?" Anh mở tung cánh cửa phòng của Phương Kiều trước đôi mắt kinh ngạc của hai người lớn.
"Phương Kiều về nước rồi à?" Vẫn là câu hỏi cũ. Ba mẹ cô nóng ruột nhìn thằng con rể chờ mong câu trả lời.
Nhưng chút mong mỏi đó của người già, anh ta cũng ích kỉ không muốn cho họ biết. Nhìn vẻ mặt đau đáu mong biết tin con, Huỳnh Nguyên không cảm thương còn dằn mặt thị uy: "Nói với con gái cưng hai người, muốn đá thằng này, không có cửa đâu!" Nói xong, anh đá mạnh cửa phòng, rồi hùng hổ bước ra khỏi nhà.
"Uổng cho danh xưng 'bác sĩ'!" Hai ông bà già nhìn theo lắc đầu.
"Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393296/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.