Lê Thần nhờ bị bệnh mà có thể bá chiếm Tô Ngộ Nhiễm hai ngày. Ngày thứ ba là đêm 30, cô cùng Tô Ngộ Nhiễm về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong ở Tô gia lại ngủ lại một đêm. Lê Thần bị em gái kéo đi chơi trò chơi đến nửa đêm cho đến khi mệt rã rời, vẫn là Tô Ngộ Nhiễm bảo em ấy đi về ngủ mới giải phóng được Lê Thần.
Lê Thần muốn cùng Tô Ngộ Nhiễm vào phòng, nhưng ở Tô gia, cô vẫn là ngoan ngoãn đi vào phòng cho khách.
Ngày hôm sau chúc tết, Tô Ngộ Nhiễm không thích nói chuyện phiếm, cùng người thân thích nói cũng không nhiều lắm, liền lái xe dẫn theo Lê Thần cùng em gái đi trung tâm thành phố.
Trung tâm thành phố không có người, trung tâm thương mại yên tĩnh, hai người đi dạo nửa ngày, cuối cùng chọn một tiệm trà sữa ngồi xuống, em nói: "Chị ơi, sao em cảm thấy có gì lạ lạ giữa chị và cô?"
Lê Thần liếc: "Trẻ con hỏi cái gì?"
Em nói thầm: "Em mới không phải trẻ con!"
Nói xong một đầu chui vào trong tiệm quần áo bên cạnh, Lê Thần ở phía sau lặng lẽ dắt tay Tô Ngộ Nhiễm. Tô Ngộ Nhiễm tránh thoát, Lê Thần quyết không buông ra, lòng bàn tay nóng lên, nắm chặt.
Sau khi cho em đi chơi xong đã là buổi chiều, hai người đưa em trở về. Lê Thần nói mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tô Ngộ Nhiễm để cô dựa vào, lái xe đưa cô trở về.
Chỉ là vừa đưa về, chính là hai ngày không về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3647020/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.