Hai người ở trong xe cọ tới cọ lui, sau một lúc lâu Hứa Nhược Tinh mới buông Tô Nghi ra. Tô Nghi kéo lại cổ áo, che đi dấu vết ái muội, ngón tay vô tình đụng tới chỗ cổ, một chút đau đớn, cô nghe được Hứa Nhược Tinh nói: "Bà ngoại ra tới."
Bà ngoại nghe nói hai người lại đây, đã dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, lo lắng hai người đã trễ thế này trở về không an toàn, còn cho trải ga giường mới, thay chăn đơn mới giặt xong. Vừa hết tất bật, ra nhìn xung quanh bên ngoài, nhìn thấy một chiếc xe dừng lại, buổi tối tầm mắt không tốt, bà cũng nhìn không thấy biển số xe, chỉ có thể đại khái nhìn đến hình đáng cùng màu sắc, hẳn là xe của Nhược Tinh.
Bà tập tễnh bước chân đi ra, Tô Nghi vội xuống xe, vừa mới dùng khăn giấy lau trên mặt, hiện tại trắng nõn sạch sẽ, không có trang điểm tinh xảo, tuy nhiên bà ngoại cũng nhìn không rõ ràng lắm, thấy người liền vui vẻ: "Đã trở lại."
"Bà như thế nào ra tới đây, bên ngoài trời tối."
Bà ngoại cười: "Không có việc gì, bà ra nhìn xem hai đứa về hay chưa." Bà hỏi: "Nhược Tinh đâu?"
"Chị.... Chị ấy lập tức ra tới."
Nói chưa hết lời, Hứa Nhược Tinh mở cửa xe bước ra, vành tai còn có một chút đỏ ửng, cùng làn da trắng nõn tương đối tương phản, vô cùng rõ ràng, gỡ xuống kẹp tóc, tóc dài xõa ở sau người, hơi gợn sóng, đem che đậy dấu vết vừa rồi.
Tô Nghi nói: "Chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3628105/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.