Tô Nghi trong khoảng thời gian này chất lượng giấc ngủ nghiêm trọng giảm xuống, một chút tiếng động nhỏ đều có thể bừng tỉnh. Gục ở trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, ngoài cửa sổ tiếng bóp còi đánh thức cô, âm vang bên tai thật lâu kích thích đến đau đầu. Thay đổi cái tư thế, đưa lưng về phía Hứa Nhược Tinh, vừa định cầm di động xem mấy giờ, Hứa Nhược Tinh từ phía sau lưng ngẩng đầu dậy, dán lên cổ cô: "Dậy sớm như vậy?"
Thanh âm trầm thấp, hô hấp phả vào cổ Tô Nghi.
"6 giờ rưỡi."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày, cảm thấy câu trả lời có chút lạ lẫm, nhưng lại không thể nói tới nơi nào kỳ quái. Ôm Tô Nghi, chăn đơn làm làn da hai người kề sát, ấm áp cùng mềm mại, nhéo nhéo bả vai Tô Nghi.
Tô Nghi xoay người, cùng cô mặt đối mặt, Hứa Nhược Tinh vừa định hỏi làm sao vậy, Tô Nghi hôn cô, ngăn lại lời nói.
"Em đi rửa mặt trước."
"Ừm."
Hai người hôm nay còn phải đi làm, khẳng định không thể ngủ nướng thêm, Hứa Nhược Tinh sau khi Tô Nghi rời khỏi liền gửi tin nhắn cho Lê Thần, bảo cô ấy mang hai bộ quần áo mới tới khách sạn, đã gửi địa chỉ khách sạn cùng số phòng, Lê Thần một lúc sau mới trả lời: "Tối hôm qua cậu không về nhà à?"
Hứa Nhược Tinh: "Không trở về."
Lê Thần: "Như thế nào không trở về?"
Hứa Nhược Tinh: "Không kịp."
Lê Thần:"..."
Trong đầu trước tiên còn suy nghĩ không kịp chuyện gì, theo sau nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3572054/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.