Đêm tối làm cho cảm xúc cùng giác quan trở nên nhạy cảm hơn, Hứa Nhược Tinh dựa vào Tô Nghi rất gần. Tô Nghi khẽ nâng đầu, chóp mũi cọ qua gương mặt Hứa Nhược Tinh, rất thơm, trên người hai người cùng mang mùi hương sữa tắm phảng phất trong không khí mập mờ, càng làm cho mùi hương trở nên nồng đậm.
Đôi tay Tô Nghi ôm lấy Hứa Nhược Tinh, vùi đầu ở trong lòng ngực cô, hỏi: "Em muốn ngủ như thế nào cũng được sao?"
Hứa Nhược Tinh nói giọng rất trầm, lướt qua bên tai Tô Nghi: "Em muốn ngủ như thế nào?"
Đầu ngón tay Tô Nghi chạm lên vai Hứa Nhược Tinh, khẽ nâng đầu, dựa vào ánh trăng bên ngoài nhìn thấy đường nét gương mặt Hứa Nhược Tinh, vừa định mở miệng đã bị Hứa Nhược Tinh kéo vào trong phòng.
Chiếc giường mềm mại, chăn mỏng có mùi ánh nắng, thực ấm áp, bên ngoài ánh trăng treo cao trên bầu trời không vượt qua nổi tấm rèm cửa số, hắt chút ánh sáng hiếm hoi xuống nền nhà, còn có ngọn đèn dưới tầng.
Những ngọn đèn xếp hàng thành một con sông dài.
Hai người chìm chìm nổi nổi trên con sông, cùng nhau trầm luân.
Tô Nghi nằm trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, không cho Hứa Nhược Tinh đắp chăn, chỉ là ghé vào trên người cô, nhìn dấu vết trên xương quai xanh: "Đau không?"
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng: "Có đau."
Vừa bị Tô Nghi cắn vào, đụng tới hơi hơi đau, nhưng so sánh với vui sướng đầm đìa vừa rồi, thì nỗi đau ấy bé nhỏ không đáng kể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3572031/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.