Tô Nghi vừa quay đầu thì đã thấy bóng dáng Hứa mẹ đi đến nhà hàng xóm, tò mò: "Mẹ đi đâu vậy chị?"
"Đi lấy rượu thuốc." Hứa Nhược Tinh nói chuyện nhưng gương mặt không phải rất tự nhiên, cô chuyển sang chủ đề khác: "Em thực sự thích hoa kia sao?"
"Là tím hồng nhạt. Em là lần đầu tiên nhìn thấy loại hoa này, khá xinh đẹp."
Tô Nghi đến bên cạnh chậu hoa, quay đầu hướng Hứa Nhược Tinh cười ngọt ngào, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, sáng lấp lánh.
Lần đầu tiên dẫn Tô Nghi tới nhà ăn cơm, cô ấy xách theo một ít đồ dinh dưỡng, còn mang theo một bộ ấm trà, vào cửa xong thì đứng lại một hồi, nói: "Thật nhiều hoa."
Giọng điệu nhàn nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua vườn hoa.
"Mẹ chị thích trồng hoa."
Tô Nghi gật đầu: "Hóa ra mẹ chị thích trồng hoa à."
Cô ấy nói xong nhìn chằm chằm chậu hoa tím hồng nhạt phía trước.
Hệt như hiện tại như vậy, cũng yêu thích như thế, chỉ là hiện tại cô ấy thể hiện ra rõ ràng hơn. Cô rũ mắt, không nghĩ tới mất trí nhớ, lòng yêu hoa của cô ấy vẫn không thay đổi.
Khi đó rời đi, mẹ cô cầm một chậu hoa đưa cho cô ấy, nói tặng một chậu cho cô ấy, Tô Nghi ngẩn ra vài giây: "Cho con ạ?"
Theo sau cô ấy lắc đầu: "Con không chăm sóc được tốt cho nó."
Hiện tại thì sao?
Hứa Nhược Tinh kêu: "Tô Nghi."
Tô Nghi quay đầu: "Sao ạ?"
"Hay là, chúng ta mang một chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3572006/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.