Hứa mẹ và Hứa ba rời đi vô cùng vui vẻ, kết hôn được hai năm, họ lần đầu tiên nghe được Tô Nghi nói có rảnh để về nhà, hơn nữa cô còn gọi một tiếng vợ ơi!
Quét qua ánh mắt Hứa Như Tinh lại thấy nhìn Tô Nghi ngây ngốc, xem ra tình cảm hai đứa vẫn êm đẹp.
Thấy các cô tình cảm ân ái, hai vợ chồng già vô cùng cao hứng, hiện tại hận không thể đi mua đồ ăn về để sẵn luôn, Hứa mẹ giữ chặt tay Tô Nghi: "Làm cá xào cho con ăn, nhìn con lần trước ăn rất ngon miệng."
"Lại mua thêm chút tôm hùm, mùa này vừa vặn là mùa tôm hùm, thịt nhiều."
"Còn có thể mua chút lươn, nấu canh, Tô Nghi mới ra viện, cần phải bồi bố nhiều."
Tô Nghi bị Hứa mẹ lôi kéo, các cô tiễn đôi vợ chồng già xuống lầu lên xe, đã bị lôi kéo nói một đường.
Hứa Nhược Tinh có chút hối hận, cô nhíu mày: "Mẹ."
"Làm sao vậy?" Hứa mẹ rất vui: "Con muốn ăn cái gì?"
Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Con thế nào cũng được."
Hứa ba nói: "Nhược Tinh à, Tô Nghi vừa mới gặp tai nạn xe, chuyện công việc của con cứ lùi lại đi, ở bên cạnh con bé nhiều hơn."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cô nhớ tới khi mới vừa về nhà thấy Tô Nghi tái nhợt sắc mặt, trầm mặc vài giây gật đầu: "Con biết ạ."
Thật vất vả tiễn được hai người đi về, Hứa Nhược Tinh nhìn đuôi xe nói: "Vất vả."
Trước kia mỗi lần ứng phó với cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3571983/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.