Tô Nghi hôm sau tỉnh lại, Hứa Nhược Tinh không ở trong phòng bệnh, cô mờ mịt mở mắt ra, người đứng ở hành lang rất nhiều, nhưng trong phòng cô cực kỳ an tĩnh, loại an tĩnh này làm cô nghĩ đến mỗi lần sau khi cha mẹ cô cãi nhau, cả phòng tĩnh mịch không một tiềng động.
Cô không biết vì sao dạo này thường xuyên nhớ tới chuyện về cha mẹ, rõ ràng cực lực muốn quên, hiện tại từng chuyện, từng hình ảnh, thậm chí là chi tiết cãi nhau giữa hai người đều rõ ràng vô cùng, bất cứ giây phút nào đều đang tra tấn cô.
Những thanh âm đó dồn dập ùa về, bén nhọn chói tai, lời nói của mẹ lạnh nhạt: "Có việc gì thì đi hỏi ba con, mẹ còn phải đi làm, không rảnh."
Cô nơm nớp lo sợ đi đến cửa phòng, nhìn đến ba cô ăn mặc chỉnh tề, cô còn không có mở miệng, ba cô trầm giọng nói: "Lại chuyện gì?"
Giọng nói thực không kiên nhẫn, thanh âm của cô nói ra càng nhỏ: "Cô giáo kêu làm đồ thủ công, con không biết cách làm."
"Không biết sao không đi hỏi mẹ con, mẹ con không phải ở phòng khách sao?"
"Cái gì đều hỏi tôi? Con bé không thể gọi ba nó sao?"
"Cô không nhìn thấy tôi đang bận à?"
"Bận bận bận! Anh ngày nào mà không bận? Anh bận thì dứt khoát đừng về nhà! Dù sao anh về nhà hay không trở về nhà cũng không khác nhau. Tô Trường Hòa, tôi đời này hối hận nhất chính là chuyện kết hôn với anh! Hối hận nhất chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tham-niem/3571973/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.