"Buông em ra!! A!" Đoan Nghi thê thảm kêu, nàng bị Thiên Tú đè trên giường, thân thể lả lướt mềm mại cố gắng giãy giụa phản kháng, nhưng nàng sao có thể là đối thủ của Tú, cậu dùng dây thừng mà Thôi Phán Quan đã lén đưa cho cậu lúc nãy đề phòng nàng đổi ý, trói vào cổ tay trắng như hoa sen của Đoan Nghi vào thành giường, đảm bảo nàng không thể thoát ra được.
"A! Không cần!" Thiếu nữ đáng thương bị dọa run run cả người, nước mắt như ngọc trai lan dài trên khuôn mặt trắng bệch của nàng, bị nhốt trong không gian kín chật dù nàng có hoảng sợ khóc kêu đến mức nào cũng không có ai đến cứu nàng.
"Kêu đi, kêu cho đã đi rồi chút nữa đừng kêu nữa..." Tú cất giọng.
"Cầu xin anh thả em đi... Ô!" Đoan Nghi hoảng sợ cực điểm, nàng đang đối mặt với Thiên Tú - King of Heroes lẫy lừng, trong mắt hạnh to tròn của nàng tràn ngập sự sợ hãi.
Sờ lên khuôn mặt trắng bệch, non nớt của thiếu nữ, nam nhân nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt lạnh lùng của cậu dời xuống bên dưới, dường như rất hứng thú với hai bầu vú phập phồng kịch liệt của nàng, hai bầu vú đầy đặn tròn trịa to quá khổ như muốn trào ra khỏi lớp áo hai dây màu đen mỏng tanh.
"Đợi chút, rồi anh sẽ phá trinh bé cưng nhẹ nhàng." Tú cười nói.
Phá trinh? Trong nháy mắt Đoan Nghi lại càng khóc to hơn, nàng điên cuồng lắc đầu: "Không... Không... đừng mà..."
Bàn tay của Tú phủ lên bầu vú phải của nàng, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-noi-song/582501/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.