Sau khi tiễn Thúy Diễm và lệnh cho Quỳnh Phương đi theo ngầm bảo hộ cô vợ thứ hai thì Minh khoác vai Quỳnh Như thủng thẳng quay về nhà ngoại mình tránh cơn mưa đang bắt đầu lất phất. Khi nghe Minh thú nhận nàng là người vợ cậu yêu quý nhất trong bốn cô vợ khiến nàng hân hoan vui sướng lắm, trong lòng dạt dào hạnh phúc và tình yêu sâu đậm vô bờ bến của nàng dành cho chồng mình. Đi bên cạnh người mình hết mực yêu thương trong buổi chiều mưa thế này thật hạnh phúc nào hơn, Quỳnh Như thầm ước khung cảnh lãng mạn này kéo dài thêm để nàng có cơ hội ngắm trộm chồng nàng lâu hơn chút.
Thấy cô vợ ôn nhu đang cười tủm tỉm thì cậu hỏi: "Gì mà cứ cười suốt thế? Mặt anh dính lọ nghẹ à?"
Nàng đỏ mặt thoáng bối rối: "Không có gì đâu chồng."
Cậu thắc mắc: "Chứ sao em lại cười?"
Nàng đáp: "Em chỉ là đang suy nghĩ không biết sau này con chúng ta giống ai."
Minh khẽ cười: "Con giống cả hai ta là chuẩn rồi!"
Nàng mỉm cười: "Dạ, em cũng mong thế."
Rồi hai người nhìn nhau cười một lúc và đi tiếp. Về đến nhà đã thấy bà Hai đang uống trà vừa cất câu vọng cổ, Quang Minh và Quỳnh Như vội bước vô trong nhà chào bà. Minh cười nói: "Bà mà thi chắc thế nào ban giám khảo cũng cho mười điểm hết."
Bà Hai cười: "Cũng nhờ mấy câu hát vọng cổ này mà tao mới lấy được ông ngoại mày đó cháu ạ."
Minh ngạc nhiên ra mặt, nào giờ cậu chưa hề nghe ngoại nói về chuyện tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-noi-song/582421/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.