Tới bãi cỏ xanh tắp quen thuộc, những bông hoa tươi thắm nở rộ không khác gì khu vườn trong cung vua, Quỳnh Phương reo lên thích thú: "Đẹp quá anh Minh ơi!'
Nàng nắm tay Minh đi xem những bông hoa đẹp, Minh cũng vui khi thấy nàng vui vẻ trở lại. Cậu bèn bngắt một bông hoa cắm trên mái tóc nàng để tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng, Quỳnh Phương thẹn hỏi: "Em có đẹp như chị Quỳnh Như không anh?"
Nghe nàng hỏi vậy khiến Minh bất ngờ, cậu nghĩ trong đầu: "Nàng và Quỳnh Như, ai đẹp hơn?", nhìn Quỳnh Phương dù cô bé mới mười lăm tuổi cũng đã ra dáng thiếu nữ rồi, vẻ xinh đẹp của nàng đâu có thua kém gì cô chị, Minh thấy thật bối rối, cậu đành nói: "Em đẹp ngang bằng với Quỳnh Như, nếu sắc đẹp của Quỳnh Như là 1kg, thì sắc đẹp của em cũng phải là 1000gr."
Nghe Minh so sánh như thế, cô nàng bật cười khúc khích khiến Minh hơi ngượng, nàng cười buồn nói: "Em biết tính chị em nhu mì và ngoan hiền nên được anh yêu thương nhiều hơn, trong lúc ăn sáng em thấy anh chị nhìn nhau rất tình tứ nên em hiểu, em không được như chị ấy nên em đành chịu, không được anh yêu hay quan tâm cũng chẳng sao, thật lòng em chỉ mong chị em được hạnh phúc, em chỉ mong mình được mãi bên anh là em thấy vui lắm rồi."
Nàng cười nói mà đôi mắt cứ ngấn nước khiến Minh không dằn lòng, cậu bước tới ôm nàng vào lòng, cậu nói: "Anh xin lỗi vì không nghĩ thấu đáo tình yêu của em dành cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-noi-song/261372/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.