Chẳng bao lâu đã đến hạn lên đường.
Trong đoàn người đến tiễn đưa, vắng mặt hoàng đế.
Phụ hoàng, người bình an. Vân Nhạc nhìn lại hoàng cung Kỳ Thịnh lần cuối.
Đột nhiên, nàng quỳ xuống, hướng Cảnh Long điện cúi đầu.
Thật lâu.
Đoàn người hộ tống đã đi xa, trên thành, có một bóng người cao gầy, khoác trường bào trắng, đứng nhìn theo mãi đến khi đoàn ngựa xe khuất cuối con đường mới trở về.
…
“Công chúa, người có mệt không?” Tiểu Hoa vén rèm xe ngựa, hỏi khẽ.
Nàng nhẹ lắc đầu, đôi mắt khép lại, giấu vội sự đau đớn và mỏi mệt.
“Công chúa, chúng ta dừng chân ở đây.” Vị tướng hộ tống nói vọng vào, sau đó là tiếng hô nghỉ chân, dựng trại.
“Tiểu Hoa, đỡ ta xuống.”
“Vâng, công chúa, người cẩn thận chút.” Tiểu Hoa đưa tay đỡ nàng. Vân Nhạc bước xuống khỏi xe ngựa, đưa mắt nhìn quanh.
Bọn họ dừng chân ở một bãi đất trống trong rừng, xung quanh là những cây tùng thân lớn già cỗi, ngợp mắt là một màu xanh mướt của lá rừng, tiếng chim hót gọi bầy cuối ngày ríu rít.
“Công chúa, vương gia mời ngài đến bên kia dùng trà.” Một thiếu niên, tầm hai mươi hai mốt tuổi, thông báo với nàng, đồng thời, đưa tay chỉ về một gốc tùng cổ thụ. Ở nơi đó, Âu Dương Cảnh Thụy đang nâng một ly trà, dường như đang thưởng thức.
“Vương gia không mệt sao?”
Vân Nhạc nhìn Âu Dương Cảnh Thụy, thầm đánh giá người trước mặt.
Nam nhân này, khôi ngô uy vũ, đôi mắt phượng hẹp dài, đẹp đẽ, có lẽ sẽ đẹp hơn nếu hắn tươi tỉnh hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-ky-mong/101003/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.