Tôi không quá để tâm chuyện này, thay vào đó tôi chuyển chủ đề: “Nếu sau này bọn họ tìm anh cứu người anh sẽ làm gì?”
“Cứu người?” Thiết Đầu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tôi lấy đâu ra bổn sự đi cứu người a? Chẳng phải là chiếm hào quang từ cậu à!”
Tôi hỏi nhíu mày: “Vậy anh cứu hay không cứu?”
“Cái này ấy à…” Thiết Đầu gãi đầu, do dự nói: “Nếu có thể cứu được, tôi sẵn lòng…”
“Muốn cứu đúng không? Anh vẫn là có trái tim khá nhân hậu đấy.” Tôi mỉm cười nói.
“Cũng không phải.” Thiết Đầu đỏ mặt, “Thật ra, những người đó đều giống như tôi, ngày ngày lăn lộn cơm áo gạo tiền, nếu không cũng sẽ không đến đây bán mạng.”
“Được rồi, anh có thể cứu nếu muốn.” Tôi gật đầu, “Nhưng không thể miễn phí được.”
Thiết Đầu đột nhiên hiểu ra, vỗ đùi nói: “Tôi hiểu rồi! Tôi phải ngoạm tiền tên họ Lưu đó!”
“À…vậy anh muốn lấy bao nhiêu?” tôi hỏi.
“Cậu cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?” tròng mắt Thiết Đầu lóe lên lập lòe.
“Hai mươi.” Tôi suy nghĩ một lúc.
“Vậy được! Đợi lát nữa tên họ Lưu tìm đến, tôi sẽ đòi hắn ta hai mươi vạn!” Thiết Đầu hưng phấn nói.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn Thiết Đầu: “Nhà anh là làm từ thiện à?”
“Từ thiện cái gì?” Thiết Đầu khó hiểu hỏi.
“Mạng người rẻ rúng vậy à, ý tôi là hai mươi vạn một người!” Tôi hơi khó chịu đáp lại.
“A?” Thiết Đầu kinh ngạc, há hốc.
“Đó là mạng người, hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559524/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.