Bất đảo ông: hạng người giỏi dựa thế leo cao, có thể theo hoàn cảnh mà điều chỉnh bản thân nhằm duy trì quyền thế.
"Chết...chết rồi?" Thiết Đầu lắp bắp hỏi.
“Chắc vẫn còn một hơi thở.” Tôi lật mí mắt tiểu đạo sĩ kiểm tra, “Nhưng cũng gần như chết rồi.”
"Gần chết?" Thiết Đầu kinh hãi.
Tôi ậm ừ, đứng dậy nhìn xung quanh. Cơn gió u ám này không có phương hướng cố định, luôn thay đổi, âm thanh của gió rêи ɾỉ và chói tai, giống như quỷ dữ khóc than.
"Vậy... chúng ta nên làm gì với người này? Có thể cứu được không?" Thiết Đầu nhìn chằm chằm thân thể đang nằm im trên đất.
Tôi liếc nhìn anh ta và nói: "Nếu anh nhét đồng tiền vào miệng cậu ta, có lẽ sẽ cứu được."
“Không được đâu!” Thiết Đầu nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, vội vàng kẹp chặt đồng xu.
Tôi cảm thấy buồn cười, “Vậy thì nắm chặt đồng xu thử đấm vài phát vào tim và trên rốn ba tấc xem sao.”
Thiết Đầu nghe được lời này, hai mắt sáng lên, mừng rỡ nói: "Cái này có thể!"
Nói xong, liền bước tới dựng người đạo sĩ lên, nắm chặt tay bụp bụp bụp giáng liên tiếp mấy đòn.
Sức lực của người tập võ không cần so với người thường, đạo sĩ vốn vẫn còn có một tia huyết khí, nhưng sau khi bị đập vài phát, hai mắt liền trợn ngược.
"Không hay rồi, cậu xem này... không phải bị đánh chết rồi chứ?" Thiết Đầu kinh hãi.
"Anh đang luyện môn quyền cước nào? Có phải là Thiết Sa chưởng không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559520/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.