"Các người tự đi theo vào viện đi, tôi có việc phải làm!" Lưu Hạo sắc mặt âm trầm, lạnh lùng chỉ vào người hầu nói rồi phất tay áo rời đi.
Nhìn thấy Dương đại thúc đang không ngừng lau nước mắt, tôi thấy hoang mang, đi tới vỗ nhẹ vào vai người đàn ông nhà quê, an ủi: “Đại thúc, chúng ta qua đó nghỉ ngơi trước đã.”
"Được được." Dương đại thúc đè nén thanh âm, gật đầu với tôi.
Người Lưu Hạo bỏ lại nhanh chóng đưa chúng tôi đến nơi ở tạm.
Khi đi ngang qua Tôn đạo trưởng, tôi dừng lại hỏi: “Hai người là người quen cũ à?”
“Cái gì?” Tôn đạo trưởng trừng mắt nhìn tôi.
"Sư phụ và Lưu tiên sinh là bằng hữu nhiều năm, nếu không phải nể mặt Lưu tiên sinh, lần này sao có thể mời sư phụ xuất quan!" đại đệ tử của Tôn đạo trưởng kiêu ngạo hất cằm đáp.
“Ra là thế.” Tôi gật đầu rồi lấy ra mấy lá vàng trên bàn hương.
"Lại muốn làm cái gì đấy?" Tôn đạo trưởng gấp gáp hỏi.
"Muốn mượn tạm mấy mảnh thôi." Tôi lắc lắc miếng vàng lá trong tay, bình tĩnh nói: "Yên tâm, nhất định sẽ trả lại. Cho dù ông có chết, tôi cũng sẽ đốt nó cho ông."
"Mày đang chửi ai đấy?" Tôn đạo trưởng tức giận đến dựng râu.
Tôi chỉ cười cười, quay người bỏ đi. Lưu Hạo cho người bố trí ba phòng ở góc đông nam tương đối xa nhà chính.
“Hai người cũng định ở lại à?” Tôi thấy Thiết Đầu và Tiểu Cân tử vẫn bám theo phía sau.
"Chuyện là...cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559518/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.