Chương trước
Chương sau
Cuồng Triều rít vài hơi, nhả khói rồi chậm rãi nói: ''Tin xấu là, ngươi bị giam lỏng..."

Mười Một không có phản ứng gì, hắn đã sớm đoán trước được việc này.

"Điện thoại của ngươi, cả mạng thegioitruyen.com, tất cả đều đã bị giám sát. Ngoài ra, chiếc xe ngươi để dưới lầu cũng đã bị mang đi..."

Mười Một nhíu mày hỏi: "Lúc nào?"

"Đêm qua. Vốn hôm qua ta định nói cho ngươi biết luôn, nhưng thấy ngươi bị thương nặng nên không quấy rầy ngươi nữa."

Mười Một "À" một tiếng, không để tâm đến chuyện này. Long Hồn mang chiếc xe đã bị kẻ khác gắn thiết bị nghe trộm kia đi cho thấy bọn họ đã biết chuyện đó. Vốn Mười Một định để xe ở đó để ôm cây đợi thỏ, nhưng đã lâu như vậy mà kẻ đó vẫn chưa xuất hiện, có lẽ đối phương thấy hắn đã đổi xe, không dùng chiếc xe đã bị gắn thiết bị nghe trộm kia nữa nên biết hắn đã phát hiện ra thiết bị nghe trộm vì vậy không lộ mặt nữa. Nếu đã vậy thì cứ để cho Long Hồn mang xe đi, hắn lại càng thảnh thơi. Nếu không cứ để cho đám Cuồng Triều phải theo dõi những chiếc xe kia suốt ngày thì cũng khổ cho họ.

"Còn có chuyện nữa." Cuồng Triều nói: "Lục Đạo nói nếu như ngươi tỉnh lại thì hãy gọi điện cho hắn."

Mười Một gật đầu nói: "Gọi luôn đi."

"Bây giờ?" Cuồng Triều nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn làm theo lời Mười Một. Bang. Cuồng Triều trước hết liên lạc với Long Uy. Mười Ba và Lục Đạo không có cách liên lạc thẳng với Mười Một, mỗi lần muốn tìm hắn thì Long Uy đều phải liên lạc qua Cuồng Triều mới liên lạc được với Mười Một. Cũng tương tự, Mười Một cũng không có cách liên lạc trực tiếp với bọn họ, cần phải thông qua Long Uy. Sở dĩ việc này phiền phức như vậy chủ yếu là do Mười Một và Lục Đạo không tin nhau. Đồng minh cũng chẳng là gì, nếu cần thiết thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Lúc này Long Uy vẫn chưa ngủ, phàm là người dùng máy tính thì đều có thói quen xấu ngày ngủ đêm thức. Sau khi nhận được tin của Cuồng Triều, Long Uy thử liên hệ với Lục Đạo, không ngờ lúc này hắn vẫn còn chưa ngủ, cho dù ngáp mấy cái liền nhưng tinh thần của hắn rất minh mẫn.

Khi cuộc gọi được chuyển đến, Lục Đạo đang uống vang đỏ, mở miệng hỏi trước: "Nghe nói ngươi bị thương? Không nghiêm trọng chứ?"

Mười Một lạnh lùng nói: "Cho ta một lý do..."

Những lời này của Mười Một tuy có chút không đầu không đuôi nhưng người thông minh như Lục Đạo đương nhiên biết hắn đang nói đến chuyện của DK.

Lục Đạo nâng ly rượu lên, cười nói: "Lý do để không giết ta sao? Ừm, xem ra vì cái mạng nhỏ của mình ta phải nghĩ cách giải thích với ngươi rồi." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Giọng điệu của Lục Đạo rất nhẹ nhõm, cứ như không phải Mười Một đang đe dọa lấy mạng của hắn vậy. Lục Đạo quơ quơ chén rượu, nói: "Thật ra lý do rất đơn giản, khó có cơ hội tốt như vậy, chi bằng tận dụng nó để giết DK, việc này gọi là lợi dụng tất cả mọi yếu tố. Huống hồ việc hắn núp trong bóng tối theo dõi ngươi là một mối họa lớn với chúng ta..."

Mười Một lạnh lùng nói: "Ngươi giỏi đấy, lợi dụng tất cả mọi yếu tố, tính cả ta trong đó luôn?"

Lục Đạo lắc đầu: "Không không, ngươi là đồng minh thân thiết của ta, về sau chúng ta còn phải hợp tác rất nhiều, sao ta lại đi hại ngươi chứ. Hơn nữa không phải ngươi vẫn chưa chết sao? Không cần phải nổi giận đùng đùng như vậy, ta đã sớm đề phòng trước rồi, ngươi xem, chẳng phải Long Hồn chạy tới vừa kịp lúc đó sao? Vốn ta muốn để ngươi và Long Hồn liên thủ giải quyết DK nhưng hắn lại chạy được, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của ta..."

Mười Một hỏi: "Vì sao không nói trước cho ta biết?"

"Nói cho ngươi? Đương nhiên là không được. Nếu lần này giết được DK thì tốt nhưng nếu hắn chạy được thì sao? Ta không thể không tính đến khả năng này." Lục Đạo có lẽ đã mệt mỏi sau một đêm không ngủ, hắn ngáp một cái, vỗ miệng, tiếp tục nói: "Ta phân tích về DK đã khá lâu, nhưng tiếc là không phát hiện được nhược điểm chết người nào của hắn. DK luôn lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, hắn luôn nhổ cỏ tận gốc, rất giống ngươi. Có điều hắn không có nhiều điểm yếu rõ ràng như ngươi, ngươi có quá nhiều thứ mà lo lắng, mà hắn thì không phải bận tâm bất cứ thứ gì, vậy nên hắn còn đáng sợ hơn ngươi."

Điểm này Mười Một đồng ý, hắn và DK đều xuất thân từ trại huấn luyện của Ma Quỷ, hai người được huấn luyện giống nhau, thế nhưng Mười Một lại thua kém DK. Bởi vì hắn có người để bảo vệ, hắn có những việc phải cố kỵ, hắn có gánh nặng. Những thứ này chỉ làm cho hắn vướng víu thế nhưng hắn đã không thể vứt bỏ những thứ đó được nữa rồi. Ngược lại, DK không có cái gì, không có người thân, không có bạn bè, không thể dùng ai để uy hiếp hắn, thậm chí ngay cả tình cảm hắn cũng không cần, vậy nên hắn không có nhược điểm, vậy nên hắn còn đáng sợ hơn Mười Một.

Lục Đạo đặt chén rượu lên bàn trà, tháo chiếc kính viền vàng ra, dùng góc áo lau sạch mắt kính sau đó ngắm nghía qua rồi lại đeo lên, nói:, "DK không có nhược điểm, vậy nên rất khó tìm được hắn, hắn không phải là ngươi, không ai có thể ép hắn xuất hiện. Hơn nữa, cho dù có tìm được hắn thì muốn giết hắn cũng rất khó. Thế nhưng cứ để mặc hắn nấp trong bóng tối rồi thỉnh thoảng lại nhảy ra quấy rối thì rất phiền phức, vậy nên hắn không thể không chết."

Lục Đạo cầm chén rượu trên bàn trà lên nhấp một ngụm, chép miệng nói: "Muốn giết hắn, ta nhất định phải đưa hắn vào bẫy, mà con mồi chỉ có thể là ngươi.

Mười Một không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe.

Lục Đạo tiếp tục nói: "Vậy nên nếu lần này không giết được DK ta cần ngươi phối hợp với ta diễn kịch trước mặt hắn. Đương nhiên ta có thể nói trước cho ngươi chuyện này nhưng ta không dám chắc ngươi có hành động kín kẽ đến mức lừa được hắn không. Ngươi phải biết, DK cũng không kém gì ngươi. Nếu như ngươi để lộ sơ hở để hắn nhận ra thì kế hoạch của ta sẽ thất bại hoàn toàn. Vậy nên sau khi cân nhắc kỹ ta quyết định không nói cho ngươi, bởi vì ta cần ngươi diễn trước mặt hắn một cách tự nhiên nhất, làm cho hắn tin..."

"Tin rằng sự hợp tác giữa ta và các ngươi sẽ bị rạn nứt bởi chuyện này?"

"Đúng vậy!'' Lục Đạo gõ bàn, cười tán thưởng: "Nói chuyện với ngươi quả thật rất thoải mái, ta chính là muốn làm cho hắn nghĩ chuyện lần này hoặc là ta nghĩ mượn tay ngươi giết hắn, hoặc là ta muốn mượn tay hắn để giết ngươi, hoặc muốn các ngươi đồng quy vu tận với nhau. Bất kể là vì nguyên nhân gì, với tính đa nghi của DK, chắc chắn hắn sẽ nghĩ sự hợp tác giữa ngươi và Vận Mệnh chúng ta sẽ rạn nứt vì chuyện này. Đây là việc hắn rất muốn thấy, với tính cách của hắn thì nhất định sẽ cố gắng tìm cách lợi dụng điểm này, lại không hề biết rằng sơ hở này vốn là cái bẫy ta dành cho hắn. Hừ, hắn làm càng nhiều thì sẽ để lộ càng nhiều, ta sẽ làm cho hắn từ từ rơi vào trong lưới, cuối cùng..." Lục Đạo đưa năm ngón tay lên như đang nâng vật gì đó sau đó đột nhiên nắm chặt lại, cười khẽ: "Ta sẽ làm cho hắn đến chết cũng không biết mình đã phạm sai lầm gì..."

Mười Một yên lặng trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi không sợ khéo quá hóa vụng?"

Lục Đạo lắc đầu mỉm cười: "Đương nhiên không, ngươi là người thông minh, sẽ không trở mặt với chúng ta vì chuyện này, cùng lắm là chỉ càng thêm cảnh giác với ta mà thôi, dù sao thì ngươi đã tin ta bao giờ đâu..."

Lục Đạo quơ quơ ly rượu, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ngay từ đầu ta cũng không định giấu ngươi, có điều để làm cho DK tin tưởng nên ta mới không thể nói trước với ngươi. Ngươi sẽ không làm căng với chúng ta vì chuyện này chứ? Chúng ta là đồng minh thân thiết mà...."

Cuồng Triều cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nghe vậy liền trợn trắng mắt. Đồng minh? Với Lục Đạo thì thứ đó đáng giá mấy đồng?

Mười Một lại im lặng, dường như đang suy nghĩ xem độ chân thật trong những lời của Lục Đạo được bao nhiêu. Lục Đạo cũng không nói gì thêm, ngồi bắt chéo chân trên sa lon, nhàn nhã uống rượu.

Một lát sau, Mười Một mới mở miệng nói: "Đây là lần cuối." Nói xong hắn liền cúp điện thoại.

Lần cuối cùng gì? Lần cuối cùng tin tưởng Lục Đạo? Hay là lần cuối cùng cho phép Lục Đạo lợi dụng hắn?

Trong đại sảnh lại trở nên im lặng, Lục Đạo lại ngồi một mình trên ghế sa lon, chậm rãi nhấm nháp vang đỏ. Hắn dùng ngón tay đẩy gọng kính, độ lóa của mắt kính làm người ta không thể nhìn rõ được đôi mắt ở phía sau cặp kính, có điều khóe môi của hắn dần dần hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi đang cười cái gì..." Mười Ba không biết đã đứng cạnh Lục Đạo từ lúc nào, Lục Đạo cũng không giật mình, dường như đã quen với việc Mười Ba đột ngột xuất hiện.

Lục Đạo ngửa cổ uống sạch ly vang đỏ sau đó quay đầu nhìn Mười Ba, hắn đẩy gọng kính, cười khẽ nói: "Tất cả đều rất thuận lợi, chẳng lẽ không đáng mừng sao? Gia Cát Hoàng đã bắt tay vào chuẩn bị, chỉ cần hắn mở lối vào ra thì chúng ta có thể đi vào. Tin rằng sự thống khổ và nghi ngờ trong lòng ngươi suốt hai mươi năm nay sắp có được đáp án."

Mười Ba ngồi xuống bên cạnh hỏi, hỏi: "Vẫn chưa có manh mối gì về việc đó sao?"

"Đã có chút đầu mối rồi. Theo những manh mối chúng ta có hiện giờ thì năm đó Huyết Mân Côi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ, kẻ chủ mưu chính thức là người khác.."

"Ai..." Mười Ba lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt lãnh đạm kia mơ hồ lộ ra sát khí.

Lục Đạo đẩy gọng kính, ngừng một chút sau đó lên tiếng: "Trước mắt vẫn không thể chắc chắn, nhưng ta cảm thấy nước Mỹ, nước Đức và Ma Quỷ chắc chắn liên quan đến chuyện này.

Mười Ba nhìn hắn hồi lâu sau đó thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Ma Quỷ?"

Lục Đạo xoay tròn ly rượu đã cạn trong tay, có chút nghiền ngẫm, khẽ gật đầu nói: "Khả năng Ma Qủy có tham gia là rất lớn, thậm chí ta nghi Ma Quỷ chính là kẻ không chế Huyết Mân Côi. Bởi vì sau lưng Ma Quỷ là Mỹ và Đức, mà mọi người đều biết từ trước đến nay Nhật Bản luôn phụ thuộc vào Mỹ, vậy nên nếu Huyết Mân Côi hợp tác với Ma Quỷ hoặc bị bọn họ khống chế thì ta cũng không bất ngờ. Phải rồi, ngươi còn nhớ đám quái vật xuất hiện ở Nhật Bản bốn năm trước không? Ừm, bọn họ gọi nó là chiến sỹ gien...''

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.