Chương trước
Chương sau
Những người khác thấy Thiên Hành giữ Yêu Cơ lại và nhắc đến cả Thiên Cơ thì có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói gì thêm. Sau khi họ chào xã giao với nhau thì các màn hình đều lần lượt tắt đi, cuối cùng chỉ còn lại màn hình của Yêu Cơ và Thiên Hành.

Thiên Hành trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi biết việc hơn hai mươi năm trước Thiên Cơ mở trận pháp cổ kia ra chứ?"

Yêu Cơ khẽ gật đầu, chợt cảm thấy chua chát. Thế hệ trước của Long Hồn có ai mà không biết đến sự kiện bi thảm đó chứ? Võ học tổ và dị năng tổ liên thủ với nhau, kết quả là thế hệ thứ tư của hai tổ và những người của thế hệ trước đi để lãnh đạo đã biến mất một cách bí ẩn, khiến cho hai tổ tổn thất rất nghiêm trọng. Sự việc đã trôi qua hơn hai mươi năm nhưng bây giờ ngẫm lại vẫn khiến cho người ta phải khiếp sợ, nếu không phải lúc đó những người thuộc thế hế trước như bọn họ gắng sức bồi dưỡng thế hệ thứ năm thì chỉ sợ Long Hồn đã suy tàn rồi.

Thiên Hành thở dài, nói: "Ta định để cho Thiên Cơ mở trận pháp cổ kia ra một lần nữa."

Yêu Cơ lập tức lộ ra vẻ sững sờ sau đó chuyển thành hoảng sợ, bật dậy, vội vàng kêu lên: "Hắn điên rồi sao? Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy còn muốn mở nó ra..."

Thiên Hành lắc đầu, ngắt lời: "Không phải hắn muốn mở ra mà là do ta đề nghị. Vốn ban đầu Thiên Cơ từ chối nhưng sau khi ta tốn công thuyết phục thì cuối cùng hắn cũng đồng ý." Nói xong, Thiên Hành lại thở dài: "Thiên Cơ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, ta biết những năm gần đây này hắn luôn tự dằn vặt bản thân. Nói thật ta cũng không muốn chạm đến nỗi đau của hắn, nhưng chừng nào chưa tìm ra đáp án của chuyện này thì ta vẫn ăn không ngon ngủ không yên."

Sắc mặt Yêu Cơ rất khó nhìn: "Sao ngươi lại muốn mở trận pháp cổ kia ra?"

Thiên Hành cười khổ, nói: "Không lẽ ngươi không muốn biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì trong đó sao?" Text được lấy tại Truyện FULL

"Ta..." Trong mắt Yêu Cơ hiện lên vẻ phân vân, cắn rứt, những lời này của Thiên Hành đã nói trúng nỗi lòng của nàng. Hơn hai mươi năm nay không chỉ nàng mà tất cả những cao thủ thế hệ trước của Long Hồn luôn muốn tìm ra chân tướng việc thế hệ thứ tư của Long Hồn bị mất tích. Yêu Cơ thở dài nặng nề, ngồi xuống, cười khổ sau đó gật đầu.

Thiên Hành nói: "Ta muốn mở ra trận pháp cổ đó một lần nữa, ngoài việc muốn tìm ra chân tướng việc thế hệ thứ tư của Long Hồn mất tích còn có mục đích khác. Theo thông tin chúng ta thu thập được suốt hai mươi năm nay, năm đó không phải chỉ có Long Hồn chúng ta tiến vào trận pháp đó mà còn có cả Huyết Mân Côi và một tổ chức thần bí mà cho đến tận giờ chúng ta cũng không biết họ là ai. Ta tin rằng có một quốc gia đứng sau tổ chức đó, hơn nữa ở trong Trung Quốc cũng có người giúp đỡ bọn họ nếu không thì không thể giấu được tai mắt của chúng ta."

Yêu Cơ nhíu mày, nói: "Ý ngươi là?"

Ánh mắt Thiên Hành lóe lên, trầm giọng nói: "Ta nghĩ năm đó chúng ta mắc bẫy rồi. Từ đầu đến cuối đó đã là một ván cờ sắp sẵn, Long Hồn chúng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ bị lợi dụng."

Nghe vậy, trong ánh mắt Yêu Cơ lộ ra vẻ lạnh lùng. Đừng nghĩ nàng chỉ là phụ nữ, là một người phụ nữ nếu không có bản lãnh thì sao có thể lãnh đạo đám người tâm cao khí ngạo trong Lang tổ chư? Khi còn trẻ, Yêu Cơ thậm chí có danh hiệu là "Huyết Thủ" Yêu Cơ.

Thiên Hành trầm mặc hồi lâu sau đó mới tiếp tục nói: "Ta cũng không biết rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì trong đó, chỉ biết rằng trong ba thế lự tiến vào đó thì chỉ có mấy người sống sót đi ra. Thế nhưng ngoài những người chúng ta biết được thì vẫn còn có mấy người khác đi ra? Là những ai? Cho đến nay chúng ta vẫn chưa biết. Sau khi bọn họ đi ra thì đều đã mất tích, chúng ta tốn rất nhiều công sức nhưng cũng không điều tra được gì."

Yêu Cơ cau mày nói: "Có nội gian?"

Thiên Hành gật đầu nói: "Hơn nữa chức vị không thấp."

Yêu Cơ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khát máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng để cho ta biết được tên nội gian kia là ai, nếu không ta nhất định sẽ phanh thây xé xác hắn."

Thiên Hành thở dài nói: "Con người đều có dục vọng, có dục vọng thì sẽ dễ mua chuộc. Ta cũng không thấy lạ khi có người bị mua chuộc, chỉ thấy lạ là năm đó hắn dùng thủ đoạn gì mà giấu được Long Hồn."

Yêu Cơ liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Nghe ngươi nói vậy thì dường như ngươi đã biết nội gian là ai?"

Thiên Hành thở dài nặng nề nói: "Điều tra suốt hơn hai mươi năm nay ta cũng đã có chút manh mối, có điều bây giờ vẫn chưa đùng bằng chứng."

Yêu Cơ lạnh giọng trách cứ: "Nếu như đã biết là ai thì sao không bắt hắn lại? Bắt được hắn thì không phải mọi việc đều trở nên rõ ràng sao?"

Thiên Hành cười khổ, nói: "Yêu Cơ, ngươi cũng già rồi, phải biết khống chế tâm tình, đừng dễ nóng nảy như trước. Chuyện này ta cũng chỉ mới nghi ngờ, không có đủ bằng chứng nên không thể bắt người lung tung. Hơn nữa người này quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền lực rất lớn trong quân đội, nếu xử lý không tốt thì sẽ gây hỗn loạn lớn."

"Quân đội?" Yêu Cơ thì thào, bỗng nhiên trừng mắt hung dữ, căm phẫn nói: "Chẳng lẽ là hắn?"

Thiên Hành lắc đầu an ủi: "Không nên đoán mò lung tung, ta sẽ thu thập chứng cứ. Có điều hắn che giấu quá tốt, chúng ta điều tra hơn hai mươi năm mới có được chút manh mối, hiện đang dốc sức điều tra mọi thông tin về hắn. Nhưng mọi việc không thể nóng vội, tránh đánh rắn động cỏ."

Yêu Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn này."

Thiên Hành mỉm cười nói: "Không cần tức giận, chắc chắn sẽ có ngày chúng ta điều tra ra."

Yêu Cơ trợn trắng mắt, tức giận nói: "Đã điều tra hơn hai mươi năm, lại chờ nữa thì chỉ sợ chúng ta cũng không nhìn được ngày nó bị tra ra."

Thiên Hành gật đầu nói: "Vậy nên ta mới muốn đi nước cờ hiểm này, mở ra chỗ kia một lần nữa sẽ có tác dụng."

Yêu Cơ giật mình, do dự nói: "Vậy ngươi định phái ai vào? Chúng ta cũng không rõ trong đó có nguy hiểm gì, nếu như người đi vào gặp chuyện thì sao?"

Thiên Hành nói ra: "Lần này ta không định phái nhiều người, nhưng theo lời dặn của Vấn Thiênthì Băng chính là người thích hợp nhất. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ta đã cẩn thận quan sát hắn, cảm thấy hắn chính là lựa chọn số một. Về tâm tính, ý chí chiến đấu, năng lực, trí tuệ, sự tỉnh táo, tất cả các mặt Băng đều vô cùng xuất chúng. Hắn chính là người nổi bật nhất trong đời thứ băn của Long Hồn, thậm chí rất nhiều thành viên đời thứ ba cũng không được như hắn. Còn những người khác là ai chúng ta có thể từ từ bàn bạc."

Yêu Cơ khẽ gật đầu, nàng còn chưa nói gì thì Thiên Hành đã nói tiếp: "Năm đó có hai người đi ra từ trong đó, một người là Long Trường Sinh, một người là Tâm Ngữ của Phượng tổ. Tâm Ngữ nói với ta lần này nàng cũng muốn đi vào, về phần Long Trường Sinh..."

Thiên Hành thở dài nói: "Không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì trong đó, sau khi hắn đi ra thì lại thay đổi tính tình, trở mặt thành thù với Long gia. Hơn hai mươi năm nay, hắn vẫn một mực tìm kiếm chân tướng sự việc năm đó, nếu không thì cũng sẽ không có trận chiến đẫm máu trên núi Trấn Nguyên."

Khi Thiên Hành nhắc đến Tâm Ngữ, Yêu Cơ cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng đã biết chuyện Tâm Ngữ còn sống từ trước. Vốn chỉ có bốn người Vấn Thiên, Thiên Hành, Liệt Hỏa và Tửu Quỷ biết việc Tâm Ngữ giả chết, nhưng khi Vấn Thiên qua đời trong di ngôn của hắn đã nhắc đến chuyện này. Mặc dù có khúc mắc nhưng đó đã là chuyện cũ nên các tổ trưởng cũng không nói gì thêm. Hơn nữa việc Vấn Thiên để Tâm Ngữ giả chết nhìn qua là giống như vì tư tâm nhưng thực ra cũng là vì nghĩ cho Long Hồn.

Yêu Cơ hỏi: "Không phải lúc ấy Long Trường Sinh và Tâm Ngữ đều có ở đó sau? Chẳng lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Thiên Hành lắc đầu nói: "Tâm Ngữ không nhớ được. Vấn Thiên đã từng thử cho người thôi miên cô ấy để tìm lại đoạn trí nhớ bị mất kia nhưng không thành công. Dường như đoạn trí nhớ đó của cô ấy đã bị tẩy đi, chỉ còn lại một khoảng trắng. Cô ấy chỉ nhớ mình đi theo một đường hầm rất dài xuống lòng đất, khi đi hết đường hầm thì bị mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì đã ở bên ngoài rồi."

Yêu Cơ giận dữ nói: "Tâm Ngữ là một nhà tâm linh kiệt xuất, nếu như thật sự có người xóa đi trí nhớ của cô ấy thì kẻ đó thật là đáng sợ."

Thiên Hành gật đầu nói: "Ngoài Tâm Ngữ ta còn muốn hỏi Long Trường Sinh. Nhưng năm đó sau khi hắn xuất hiện liền phản bội Long gia, chém giết một trận sau đó trốn ra nước ngoài. Chờ đến khi chúng ta tìm được thì hắn đã trở thành Vận Mệnh Mười Ba, hơn nữa đã nắm giữ toàn bộ Vận Mệnh trong tay. Ngay cả chúng ta cũng không thể dễ dàng động đến hắn. Tuy sau đó chúng ta phái người tiếp xúc với hắn nhưng hắn rất phản cảm với Long Hồn, để trốn tránh chúng ta hắn đã để cho Vận Mệnh rút lui vào họat động trong bóng tối."

Yêu Cơ hỏi: "Long Trường sinh có biết chân tướng sự việc hay không?"

Thiên Hành khẽ gật đầu sau đó lại lắc đầu:' 'Biết một chút nhưng không phải là biết hết, có thể hắn cũng không hiểu rõ chuyện đó như Tâm Ngữ, vì thế suốt hai mươi năm năm hắn vẫn điều tra không ngừng."

Yêu Cơ hỏi: ''Không phải ngươi muốn để Long Trường Sinh đi vào đấy chứ?"

Thiên Hành cười nói: "Cho dù chúng ta không đồng ý hắn cũng sẽ liều lĩnh đi vào. Nếu như chúng ta không để cho hắn vào ta tin rằng hắn sữ cho Vận Mệnh quậy tung kinh thành lên để chúng ta không còn hơi sức bận tâm đến hắn. Đã vậy chi bằng cho hắn một cơ hội, mắt nhắm mắt mở cho hắn đi vào. Hơn nữa ta thấy quan hệ của Băng và Vận Mệnh, có Băng ở đó có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Có lẽ cũng vì điểm này nên Vấn Thiên mới coi trọng Băng như vậy."

Yêu Cơ gật đầu nói: "Khó trách ngươi vẫn mặc kệ cho Vận Mệnh ở lại kinh thành."

Thiên Hành cười khổ nói: ''Muốn quản thì cũng phải nghĩ đến sức chiến đấu của Vận Mệnh. Một khi bọn họ ra tay ở kinh thành thì hậu quả vô cùng khủng khiếp."

Yêu Cơ nói: ''Long Trường Sinh vẫn canh cánh trong lòng việc của Long Nguyệt?"

Thiên Hành gật đầu nói: ''Nếu bỏ mặc thì hắn đã không phải là Long Trường Sinh." Hắn dừng một chút sau đó còn nói thêm:'' Nhắc đến Long Nguyệt ta chợt nhớ ra một chuyện. Năm đó Thiên Cơ lừa chúng ta, để cho Long Nguyệt và Long Trường Sinh đi vào. Lúc đó Long Nguyệt chỉ mới mang thai hơn bốn tháng nhưng lúc Long Trường sinh đi ra hắn lại ôm một bé gái, dường như Long Nguyệt sinh con ở trong đó."

Yêu Cơ dường như cũng không biết chuyện này, nghe vậy kinh ngạc nói: ''Bé gái? Không phải ngươi vừa nói Long Nguyệt mới mang thai hơn bốn tháng sao? Làm sao cô ấy có thể sinh được một bé gái? Bốn tháng thì các bộ phận trên cơ thể vẫn chưa hình thành hết."

Thiên Hành cười khổ, gật đầu nói: "Lúc ấy ta cũng kinh ngạc giống ngươi nhưng sự thật chính là như vậy. Long Nguyệt đã sinh ra một đứa trẻ rất khỏe mạnh, sau đó ta và Vấn Thiên đã xem qua, thậm chí còn đưa nó đi kiểm tra. Kết quả là đứa trẻ này vô cùng khỏe mạnh, thân thể không có gì bất thường. Khi đó ta liền hoài nghi Long Nguyệt đã gặp phải chuyện gì trong đó, ví dụ như nhiễm phải thứ gì đó hoặc bị biến dị do phóng xạ khiến cho thai nhi trong bụng phát triển nhanh. Trong thời gian ngắn đạt đến tình trạng như đã mang thai mười tháng. Nhưng sau đó ta và Vấn Thiên đã thảo luận, hắn cũng đưa ra phán đoán của mình. Thế nhưng điều hắn nói quá khó tin, mặc dù trong tiềm thức ta cảm thấy hắn nói cũng có lý nhưng lý trí vẫn khó mà tiếp nhận."

Yêu Cơ hỏi:' 'Vấn Thiên nói như thế nào?"

Thiên Hành lắc đầu cười nói: ''Hắn cho rằng không thể đánh giá trận pháp viễn cổ đó theo cách thông thường. Trận pháp cổ đó được Phục Hy sáng chế để bảo vệ lăng mộ của mình. Sau khi Phục Hy mở trận pháp này ra thì lăng mộ của Phục Hy đã biến mất trên thế gian. Căn cứ vào truyền thuyết này cộng với việc Long Nguyệt sinh con, Vấn Thiên phán đoán sau khi đi vào cổ trận sẽ rơi vào vòng xoáy không gian và thời gian. Bên ngoài chỉ mấy tiếng nhưng bên trong có thể đã mấy tháng rồi."

Yêu Cơ trợn tròn mắt, nói: ''Sao có thể như vậy? Đó không phải chỉ là thần thoại sao? Nếu như vậy ta lại tin vào khả năng cô ấy bị nhiễm phóng xạ của ngươi hơn."

Thiên Hành suy nghĩ một lát rồi nói: "Bất kể thế nào thì lần này mở trận pháp cổ kia ra có lẽ chúng ta sẽ biết đáp án. Có điều trước đó chúng ta phải chuẩn bị chu đáo. Mặt khác muốn mở trận pháp cổ ra một lần nữa cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ, ta giữ ngươi lại ngoài việc muốn nói cho ngươi những thứ này còn muốn để Lang tổ các ngươi phụ trách thu thập những thứ mà Thiên Cơ cần. Nhớ phải tiến hành một cách bí mật, tuyệt đối không được để lộ tin tức gì,"

Yêu Cơ khẽ gật đầu, hỏi: "Hắn cần gì?"

Thiên Hành nói: "Đầu tiên hắn muốn ba mươi sáu cây anh đào trưởng thành. Còn sau này hắn còn muốn gì không thì Lang tổ các ngươi sẽ phụ trách. Mặc kệ hắn đưa ra yêu cầu Long Hồn cũng sẽ tận lực đáp ứng."

Yêu Cơ gật đầu nói:'' Yên tâm, ta biết phải làm gì."

Thiên Hành nói: ''Ừm, nếu như không có chuyện gì nữa thì cứ như vậy đi. Ta nói cho ngươi cách liên lạc với Thiên Cơ, ngươi hãy liên lạc với hắn ngay.

''Được." Yêu Cơ không có ý kiến gì.

Sau khi màn hình tắt đi, Thiên Hành lại ngồi một mình trong phòng làm việc. Hắn nhíu mày, thầm nói: "Hy vọng quyết định này của ta không sai lầm."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.