Gia Cát Hoàng than thầm, mắt nhìn vào màn hình trầm ngâm nói: "Xem ra những việc này chưa chắc đã là thật."
Phan Hữu Phú cười gượng, nói: "Sự việc mấy ngày nay đã làm xôn xao cả kinh thành, Từ Khiêm và Vương gia muốn bắt Sở Nguyên bằng mọi giá. Lúc Vương gia gửi tư liệu đến tôi cũng không quá quan tâm, những nếu tiên sinh thực sự muốn tìm người này, chúng tôi sẽ phái người tìm kiếm."
Gia Cát Hoàng trầm tư một lát sau đó lắc đầu, nói: "Không cần, hết thảy tùy duyên."
Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao lúc trước Gia Cát Hoàng nhất định muốn tìm được người này mà giờ đây lại đột nhiên từ bỏ ý định? Gia Cát Hoàng đứng lên nói: "Thôi, ta quấy rầy các ngươi cũng lâu rồi, đa tạ đã giúp đỡ."
Phan Hữu Phú vội nói: "Gia Cát tiên sinh không nên khách khí, có việc gì cứ đến tìm hai anh em chúng tôi. Ngài thật sự không cần chúng tôi tìm người giúp sao?"
Gia Cát Hoàng cười nói: "Nếu như Từ Đại Thương và Vương gia đều đang tìm hắn, việc gì phải lãng phí nhân lực. Nếu ngay cả bọn họ cũng không tìm thấy, có lẽ chẳng có mấy người có thể tìm ra."
Phan Hữu Nghiệp bỗng nghĩ đến một việc, nói: "Sao tiên sinh không bói một quẻ xem hắn ở đâu? Với khả năng của tiên sinh, việc đó có lẽ rất đơn giản chứ?"
Gia Cát Hoàng nhìn Phan Hữu Nghiệp một cách đầy thâm ý, nói: "Quẻ, cũng chỉ là thứ có khả năng xảy ra nhất giữa muôn vàn khả năng. Có quá nhiều dữ kiện, quá nhiều khả năng, dùng quẻ tượng để tìm kiếm chưa hẳn đã là tốt...."
Hai anh em Phan Hữu Phú nghe không hiểu, mà hình như Gia Cát Hoàng cũng chẳng có ý định giải thích với họ. Hắn thu lại bức tranh mình vừa vẽ, sau đó lại nhìn vào màn hình vi tính, đột nhiên chỉ vào đó hỏi: "Có thể in hình hắn ra cho ta được không?" Tuy Gia Cát Hoàng đã ẩn thế hơn hai mươi năm, ngay cả máy tính cũng chưa thấy bao giờ, thế nhưng cái từ "in ấn" thì hắn cũng chẳng xa lạ gì. Tuy chưa thấy qua thì cũng từng nghe qua, dù ẩn thế thì cũng không có khả năng tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Phan Hữu Phú sai thư ký mang vào loại giấy in tốt nhất, in ra không chỉ ảnh của Mười Một, mà là tất cả tư liệu về hắn. Gia Cát Hoàng chỉ lấy tấm hình của Mười Một, cất kỹ nó cùng với bức tranh đã gấp gọn, không quan tâm đến những tư liệu kia. Lần này Phan Hữu Phú vỗ mông ngựa e là trật lất rồi.
Phan Hiểu Kiều ở bên cạnh vẫn luôn theo dõi động tác của Gia Cát Hoàng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ đang thấy lạ là tại sao Gia Cát Hoàng lại quan tâm đến tấm hình như vậy. Có điều nàng sao đoán được, vị ân nhân lớn của Phan gia này có quan hệ vô cùng mật thiết với thanh niên tên Sở Nguyên kia.
Gia Cát Hoàng cất kỹ tấm ảnh, sau mới đó khẽ thở ra, giống như vừa làm xong việc gì đó lớn lao. Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Phan Hữu Phú. Phan Hữu Phú nghĩ trên mặt mình dính cái gì, vội vàng xoa mặt. Lúc này, Gia Cát Hoàng lần lượt nhìn Phan Hữu Nghiệp, ba người trẻ tuổi Phan Hải, Phan Ngọc và Phan Hiểu Hiều, cuối cùng lại nhìn về Phan Hữu Phú, nói với vẻ thần bí khó lường: "Hữu Phú."
Phan Hữu Phú đáp ngay: "Tiên sinh còn có việc gì xin cứ nói."
Gia Cát Hoàng nhìn hắn, sau đó lại nhìn Phan Hữu Nghiệp, nói: "Vốn ta không nên nói, có điều hôm nay các ngươi đã giúp ta, ta cũng nên báo đáp."
Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp nghe Gia Cát Hoàng nói vậy vội tập trung lắng nghe. Còn ba người trẻ tuổi chưa từng thấy năng lực của Gia Cát Hoàng năm xưa, nên cũng không cung kính giống như cha chú mình. Nhưng hai anh em Phan Hữu thì biết rõ, một câu của Gia Cát Toán Hoàng, có thể khiến người sống, có thể khiến kẻ chết, có thể làm cho người ta giàu nứt đố đổ vách, cũng có thể làm cho người ta nghèo rớt mùng tơi, tất cả chỉ ở một câu nói đơn giản, vì lời của hắn chính là "thiên cơ ".
"Tiên sinh", Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp ngẩng đầu sững sờ, sắc mặt hoảng sợ.
Gia Cát Hoàng ngắt lời bọn họ, tiếp tục nói: "Nhớ kỹ, rắc rối chính là do nói quá nhiều, phiền não chính là vì can thiệp quá nhiều. Việc gì tránh được thì tránh."
Sau khi nói xong, Gia Cát hoàng không quan tâm đến họ nữa, phất tay từ biệt rồi đi thẳng ra cửa. Đợi hai anh em Phan Hữu Phú tỉnh táo lại thì Gia Cát Hoàng cũng sắp bước ra ngoài rồi. Text được lấy tại Truyện FULL
"Tiên sinh." Phan Hữu Phú và Phan Hữu Nghiệp vội vàng đuổi theo, tuy trong lòng đang bối rối những vẫn cung kính đưa Gia Cát Hoàng ra tận cửa. Nếu không phải Gia Cát Hoàng muốn tự mình đi, hai người này đã xin làm lái xe cho hắn cũng nên.
Tất nhiên những hành động này làm không ít người trong tập đoàn Hoàng Kim lác mắt, tò mò suy đoán xem người ăn mặc lôi thôi kia rốt cục là thần thánh phương nào mà chủ tịch và phó chủ tịch lại kính cẩn nghe theo như vậy.
Sau khi tiễn Gia Cát Hoàng đi, hai người lãnh đạo của Phan gia đều phát hiện người anh em của mình đang lo lắng, bất đắc dĩ cười khổ với nhau, Phan Hữu Phú dặn dò: "Hữu Nghiệp, việc của Từ Khiêm và Vương gia, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa."
Phan Hữu Nghiệp khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Biết rồi, anh cả, ta hiểu." Sau đó hắn quay đầu lại nói với ba đứa con cháu vừa ra tiễn Gia Cát Hoàng cùng mình: "Thời gian này ba đứa các con hạn chế ra ngoài. Tốt nhất không nên quá thân thiết với người của Từ gia và ba đại gia tộc.''
Dưới sảnh lớn của tập đoàn Hoàng Kim, Phan Hữu Phú, Phan Hữu Nghiệp, Phan Hải và Phan Ngọc đều đưa mắt tìm Phan Hiểu Kiểu, không ai biết nàng đi từ lúc nào.
Ở một đầu phố cách tập đoàn Hoàng Kim không xa, Gia Cát Hoàng đứng cô quạnh, sắc mặt vô cảm, ánh mắt vô hồn, tựa như đang có rất nhiều tâm sự, lại phảng phất như chỉ là một cái xác không hồn.
Dù sao, cũng không có ai quan tâm đến một người bình thường như vậy, hắn chỉ đứng im ở đó, vẻ đang chờ đợi ai.
Một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp từ phía tập đoàn Hoàng Kim lao nhanh đến, thấy Gia Cát Hoàng liền giảm tốc rồi từ từ ngừng hẳn lại, đỗ bên cạnh hắn.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuy không thực sự xinh đẹp nhưng cũng rất biết cách trang điểm. Phan Hiểu Kiều hỏi: "Tiên sinh, cháu có thể tiễn ngài một đoạn không?"
Trong ánh mắt vô hồn của Gia Cát Hoàng hiện lên chút sinh khí, hắn liếc nhìn nàng, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, lẳng lặng mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.
Phan Hiểu Kiều nhìn hắn, đột nhiên cười nói: "Tiên sinh, ngài đang đợi cháu? Ngài biết cháu nhất định sẽ đuổi theo?"
"Không biết." Gia Cát Hoàng nhìn nàng, cười nói.
"Ý, cháu còn tưởng tiên sinh đứng ở chỗ này để đợi cháu, xem ra là cháu tự dát vàng lên mặt rồi."
"Ta chỉ đang ngẩn người."
"Ngẩn người?" Phan Hiểu Kiều kinh ngạc hỏi.
"Ừ, ta thường xuyên ngẩn người, đôi lúc đi đường tự dưng ngẩn ra, cũng hơn hai mươi năm, thành thói quen rồi."
Phan Hiểu Kiều cười khổ, hỏi: "Ngài muốn đi đâu?"
"Đi đâu?" Gia Cát Hoàng chợt ngây người, sau đó lắc đầu nói: "Không biết, tùy cháu, đi đâu cũng được, hết thảy tùy duyên."
"Vậy nhà ngài ở đâu?"
Gia Cát Hoàng lắc đầu: "Tạm thời ta không về nhà."
"Cháu giúp ngài thuê khách sạn."
"Không cần."
"Cần chứ, cần chứ." Phan Hiểu Kiều mặc kệ Gia Cát Hoàng từ chối, cứ lái xe đi.
Trong xe, Phan Hiểu Kiều không chịu nổi không khí im lặng, bèn hỏi: "Tiên sinh, ngài vẫn tiếp tục tìm Sở Nguyên sao?"
Gia Cát Hoàng không đáp mà hỏi lại: "Cháu có quan hệ rất tốt với hắn à?"
"Việc này..." Phan Hiểu Kiều cười khổ, nói: "Hắn rất lạnh lùng, ít nói chuyện, chúng cháu cũng chỉ mới nói với nhau vài câu."
Thực ra, một câu cũng chưa từng. Trong thời gian trên hoang đảo ở Đông Hải, Mười Một chẳng thèm quan tâm đến nàng, nếu không phải Âu Dương Lâm kiên quyết dẫn bọn họ theo, Mười Một đã sớm bỏ mặc nàng và đám Bạch Quản, Trương Hoàng tự sinh tự diệt, dù sao những người này với hắn mà nói cũng chả là cái thá gì.
"Có thể nói cho ta biết, ấn tượng của cháu về hắn là như thế nào?"
Phan Hiểu Kiều nghĩ ngợi một chút, nghiêng đầu nói: "Lạnh lùng, rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng đã mở miệng thì đều nói đúng vào trọng tâm. Ừm, cháu cảm giác hắn có một thứ mị lực rất đặc biệt, rõ ràng mới chỉ quen biết, nhưng lời hắn nói, việc hắn làm đều làm cho kẻ khác tin phục. Lần ở Đông Hải lần kia, đoàn của chúng cháu vốn đều là con ông cháu cha, toàn những kẻ tâm cao khí ngạo, không ai phục ai. Nhưng lạ ở chỗ chúng cháu đều rất tin phục hắn, sau này chính mọi người cũng cảm thấy vô cùng khó tin."
Gia Cát Hoàng cười cười, khẽ gật đầu vui vẻ.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng máy xe rừm rừm. Sau một lúc lâu, Phan Hiểu Kiều bất an hỏi: "Tiên sinh, lúc dưới lầu ngài nói mấy câu kia, có phải ngài biết chuyện gì không?"
Gia Cát Hoàng cười mà không cười, hỏi lại nàng: "Cháu là mong ta biết? Hay là không biết?"
Phan Hiểu Kiều cắn cắn môi, không trả lời.
Gia Cát Hoàng thở dài, hỏi: "Sao cháu lại đến tìm ta?"
Phan Hiểu Kiều nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng lắc đầu nói: "Cháu cũng không biết. Có điều từ nhỏ cháu đã được nghe ông nội, cha cháu, chú hai và chú ba kể về ngài, nhất là ông nội cháu. Cháu có thể cảm thấy ông tôn sùng ngài như thần tiên vậy. Ông nội của cháu thường nói với chúng cháu, năm đó nếu như không phải nhờ ngài, nhà chúng ta đã sớm phá sản rồi, cháu cũng sẽ không được sinh ra. Cho nên cháu...''
"Cho nên cháu đến tìm ta." Gia Cát Hoàng nói ra: "Thực ra ngay chính cháu cũng không biết tại sao mình lại tới tìm ta, cháu chẳng qua cảm thấy ta có thể giúp cháu, cháu cảm thấy ta có thể cho cháu lối thoát."
Lối thoát!
Ánh mắt Phan Hiểu Kiều sáng lên, đúng, là lối thoát. Những năm nay nàng sống quá đau khổ, quá mỏi mệt rồi. Nàng muốn một lối thoát.
Ai cũng biết nàng là một đứa điên chẳng sợ cái gì, thế nhưng có ai hiểu được, đó vốn không phải là bản tính của nàng. Giống như câu mà Gia Cát Hoàng đã nói với nàng lúc trước.
Mấy năm gần đây, nàng đều sống trong sự cam chịu.
Trong lòng nàng cánh cánh câu chuyện năm xưa, mà ai lại không có câu chuyện riêng của mình cơ chứ?
Phan Hiểu Kiều cắn chặt môi, rất chặt, thậm chí như muốn cắn nát cả bờ môi. Rốt cục nàng lấy được dũng khí, hỏi: "Tiên sinh, ngài có thể giúp cháu không?"
Gia Cát Hoàng nhìn nàng, không nói gì, cười bí ẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]