Lên đến ban công lầu ba, Mười Một nghe thấy từ bên trong cửa sổ truyền đến tiếng chửi bới của đàn ông, còn có tiếng mũi của hai cô gái "Đừng đừng".
Rèm cửa sổ khép chặt, ngoài trừ ánh đèn êm dịu truyền ra ngoài thì Mười Một đang cúi thấp người không quan sát được gì bên trong, nhưng căn cứ vào âm thanh nghe được, từ tiếng nói, tiếng thở, tiếng bước chân hắn đoán bên trong có khoảng năm người, ba nam hai nữ, hai nữ kia đại khái là bị bịt miệng, chỉ có tiếng mũi "Đừng đừng" phát ra.
Ba người đàn ông kia nói chuyện về vấn đề nữ nhân, chung chung đều tranh luận không ngớt xem ai trước ai sau. Có thể là do cố kỵ gì đó hay sợ hàng xóm nghe được, cho nên mặc dù đang nửa tranh luận nửa cãi nhau, nhưng âm thanh nói chuyện không lớn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chốc lát sau, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân, khi tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng, trong phòng đột nhiên im phăng phắc. Mười Một ở ngoài không khỏi nhíu mày, từ tiếng bước chân hắn có thể đoán ra được ba người đàn ông kia đều có võ công, nhưng người vừa tới này khi bước đi không khống chế được lực giẫm chân lên mặt đất, rõ ràng là một kẻ vô hại, vì sao ba người đàn ông trong phòng lại có cố kỵ với hắn như thế ? Đúng lúc này, ba người đàn ông trong phòng đã mở miệng kêu lên: "Hoa ca."
Cừu Khải Hoa nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng muốn chửi bới ba gã này một trận. Ba thằng đầu heo, trước mặt con tin cứ oa oa tên thật, lũ não phẳng, não mịn, phì đầu,..vv..vv. Cũng tốt, lão gia tử đã ra lệnh giải quyết hai con bé này, bằng không hắn không biết phải bịt miệng chúng như thế nào đây.
Lão Cao dương dương tự đắc nói với Cừu Khải Hoa:
-Hoa huynh, lão gia tử có chỉ thị gì ?
Cừu Khải Hoa nhìn hai người đang cuộn tròn như cái bánh tẻ trên giường, lại nhìn ba gã đàn ông vẻ mặt hèn mọn đang mong chờ, bĩu môi nói:
- Giải quyết, làm sạch sẽ vào.
"Đừng!!" Trương Hân Hân cùng Triệu Linh liều mạng giãy dụa, thế nhưng dây thừng trên người bọn họ trói rất chặt, không phải là thứ mà phụ nữ yếu đuối có thể giãy ra được.
Tên thấp nhất dâm đãng cười: "Còn cô bé này thì sao ?"
Cừu Khải Hoa liếc mắt nhìn hắn, nói:
-Chết sống mặc kệ. Chỉ cần cởi sạch quần áo, tàn phá dung nhan của nó rồi chụp vài tấm ảnh về làm chứng là được. Còn lại các ngươi tự mình lo liệu.
"Vậy à ?" Gã đàn ông trông đụt nhất hội nhìn chằm chằm Trương Hân Hân, sờ sờ cằm nói: "Vậy cũng tiếc nhỉ ?" Rồi hắn lấy khuỷnh tay huých nhẹ Cừu Khải Hoa nói: "Hoa ca, dù sao kiểu gì cũng phải xử lý, không bằng cho các huynh đệ nếm thử đi ? Chúng ta làm xong rồi mới xử lý được không? Ai mà có hứng thú với con gái bị đao chém trên mặt chứ ?"
Cừu Khải Hoa liếc nhìn hắn, rồi nhìn Trương Hân Hân đang kinh hoàng nằm trên giường, nhàn nhạt nói:
-Các ngươi tự làm lấy, đừng làm liên lụy đến lão gia tử là được.
Kẻ lùn nhất trong bọn cười đểu:
-Hoa ca yên tâm. Nửa giờ, không, 10 phút thôi là ngon lành rồi. Bảo đảm xong xuôi chúng ta sẽ xử lý cực kỳ sạch sẽ, không cần huynh phải để ý đâu.
Cừu Khải Hoa khoát tay, ý nói không quan tâm nữa. Ba gã vẻ mặt như sói đói liền nhe răng cười đi đến hai con dê béo đang run rẩy trên giường.
Đúng lúc này, đột nhiên "Xoảng!" một tiếng, cả cánh cửa thủy tinh bị phá vỡ, một người từ bên ngoài xông vào. Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, trong đó Cừu Khải Hoa phản ứng chậm nhất, ngay cả đầu còn chưa kịp xoay đã nghe thấy ba tiếng xé gió "Sưu sưu sưu"rất nhỏ.
Lúc này Cừu Khải Hoa mới vừa quay đầu xong, thì đã thấy ba người Lão Cao ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, trên trán xuất hiện một lỗ máu to đùng. Máu đỏ tươi cùng thứ gì trăng trắng hòa lẫn vào nhau chảy từ từ từ trong cái lỗ đó ra. Ba người này còn đang mở to mắt, trên mặt không có vẻ đau đớn, chỉ có giật mình. Lúc đó bọn họ chỉ vô ý thức quay đầu lại kiểm tra xem vật gì đánh vỡ cửa kính, nhưng không biết rằng bản thân ngay sau đó đã thành một cỗ thi thể.
Sau ba tiếng súng liên tục thì là tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất. Rồi cả căn phòng trong thoáng chốc im lặng bất thường. Cho dù là Cừu Khải Hoa hay là Triệu Linh, thậm chí là cả Trương Hân Hân, đều trợn tròn mắt nhìn Mười Một từ trên trời rơi xuống, quên luôn cả kêu cứu. Bất quá khi Trương Hân Hân thấy rõ người vừa tới, sự kinh hoàng trong mắt liền thay bằng mừng rỡ như điên. Nàng chưa phát hiện ra viền mắt nàng đã đẫm nước, phảng phất như có ủy khuất đầy mình chưa nói hết.
Mười Một đứng ở trên bãi thủy tinh, trên mặt, cổ, mu bàn tay đều có vài vết thương nhỏ do mảnh thủy tinh đâm vào. Hắn một tay giơ súng chĩa về phía Cừu Khải Hoa, hai mắt thì liếc qua trên giường. Ánh mắt dừng trên mặt Trương Hân Hân không được một giây liền chuyển lên người Cừu Khải Hoa. Mười Một không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Cừu Khải Hoa chậm rãi giơ hai tay lên, ý nói đầu hàng. Mặc dù hắn cố gắng bình tĩnh, không nuốt nước bọt, nhưng yết hầu phập phồng đã cho thấy sự căng thẳng đến cực điểm của hắn.
Mười Một chậm rãi hé miệng, âm thanh băng lãnh cũng như ánh mắt của hắn vậy:
-Ai là lão gia tử ?
"Ực!" Cừu Khải Hoa nhìn chằm chằm họng súng tối om trong tay Mười Một, cố sức nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Sưu!" Họng súng đột nhiên phát ra một tia sáng, cùng lúc tiếng xé gió vang lên, mắt trái của Cừu Khải Hoa nổ tung, cần cổ hắn ngửa lên trời rồi nặng nề ngã xuống đất.
"Ưm!" Triệu Linh đột nhiên cao giọng mũi, kịch liệt giãy dụa muốn thoát khỏi sợi dây trói. Trương Hân Hân vội vàng dùng thứ duy nhất có thể di chuyển được trên người nàng là đầu gối, nhẹ nhàng huých lên, ý muốn nói Mười Một không có ác ý, nhưng Triệu Linh như nhìn thấy quỷ liều mạng lui lại, trong lỗ mũi liên tục thoát ra tiếng ưm ưm sợ hãi.
Mười Một cất hai khẩu súng trên tay đi, rồi đi tới bên giường. Hắn vừa mới bước một bước, Triệu Linh lại như nhìn thấy quỷ cao giọng mũi "Ưm!" một tiếng.
Mười Một không để ý đến nàng, hắn đi tới bên giường rút ra một con dao đen xì xấu xí. Trong lúc vẻ mặt Triệu Linh đang kinh hãi gần chết, thì Mười Một nhẹ nhàng vung dao về phía Trương Hân Hân, người trước sau trong mắt không có chút sợ hãi nào, trái lại còn có ý cười hài lòng.
Thiên Trảm chém dây như chém rau, dây thừng trên người Trương Hân Hân lũ lượt rơi xuống. Nàng vừa được tự do, cũng không để ý cánh tay bị trói quá lâu đã đỏ lên tê dại, vội vàng rút miếng vải bịt miệng rồi nhào tới ôm chặt cổ Mười Một, mắt đẫm nước khóc nói: "Anh!"
Triệu Linh đang quàng quạc liền tắc tiếng, trợn mắt nhìn Trương Hân Hân cùng với kẻ xa lạ giết người không chớp mắt này lại có thể thân thiết như vậy.
Mười Một nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi, ngữ khí không còn băng lãnh như lúc nãy nữa:
Mười Một nhẹ nhàng đẩy nàng ra, rồi nhìn về phía Triệu Linh đang ngây ngốc nhìn bên cạnh. Bỗng nhiên tay phải hắn vung lên, một ánh đen thui hạ xuống.
Triệu Linh còn đang kinh ngạc, trong lúc nhất thời bối rối không phát hiện ra thân thể đã nhẹ bẫng đi, toàn bộ trói buộc trong nháy mắt đã biến mất. Nàng vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra dây thừng trên người đã đứt thành từng khúc, nhưng y phục lại không hề tổn hao gì.
"Đi thôi." Mười Một vừa nói xong, Trương Hân Hân lại vội vàng kéo tay hắn, không dám liếc mắt nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Mười Một, vẻ mặt cầu khẩn nói: "Anh…"
Mười Một hiểu ý nàng, xoay người đá thi thể tên lùn sang một bên. Sau đó hắn đi khắp phòng đá hết ba thi thể khác vào một góc, rồi lấy cái chăn đơn trên giường phủ lên trên chúng. Mặc dù hắn thấy làm như vậy là rất phiền phức, nhưng hắn biết tâm lý Trương Hân Hân chưa kiên cường đến mức bước qua thi thể người mặt không đổi sắc, cho nên không thể làm gì khác hơn là phiền phức thêm một chút để không cho nàng nhìn thấy, bằng không sợ rằng sau này nàng ngay cả giường cũng không dám xuống nữa.
"Đi thôi." Làm xong tất cả, Mười Một lần thứ hai cất giọng ôn hòa nói.
Trương Hân Hân lúc này mới dám xuống giường, đỡ cả Triệu Linh xuống. Hai cô gái vừa trải qua đả kích tâm lý liên tiếp, sắc mặt sợ hãi hai chân vô lực, đỡ lấy nhau mới có thể miễn cưỡng đi xuống lầu. Bất quá từ đầu đến cuối, hai cô gái này rất ăn ý không liếc mắt nhìn tấm khăn trải giường đang phủ lên bốn cỗ thi thể kia một chút nào.
Cầu thang ở nhà này được làm bằng gỗ, mỗi bước đi đều có tiếng gõ nhẹ, khiến cho người ta có cảm giác như có kẻ nào đang đi theo ở sau lưng. Ba người một đường mò xuống cầu thang, bởi vì Mười Một không biết công tắc đèn cầu thang ở đâu, dù sao có thêm chút ánh sáng đối với hắn cũng chẳng khác gì như thế này. Nhưng hai cô gái ở phía sau lại không có tố chất tâm lý tốt như vậy, nhất là Triệu Linh, mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng, dường như sợ có vật gì bám theo phía sau. Vất vả lắm cả ba mới xuống đến tầng một, Triệu Linh cả người sớm đã ướt đẫm, ngay cả Trương Hân Hân cũng không khô ráo gì. Dù sao trên lầu vẫn còn bốn xác chết ấy, tiếng cầu thang thì đáng sợ, ai cũng không khỏi nghi thần nghi quỷ nọ kia.
Lúc này Diệp Tiêu đang đi qua lại ở ngoài. Lúc Mười Một phá cửa sổ mà vào hắn cũng định vào theo, thế nhưng cái cửa chết tiệt cứng ơi là cứng, đá đến đau cả chân mà vẫn không chút sứt mẻ. Cửa sổ lầu một lại chấn song sắt, lầu hai lại cao quá hắn không lên được. Chỉ có thể ở dưới lầu lo lắng suông.
Lúc này, cánh cửa chính hắn làm thế nào cũng không sứt một tí nào bỗng nhiên mở ra một khe nhỏ.
Diệp Tiêu vội vàng giơ súng lên chĩa về phía cánh cửa, mãi cho đến khi thấy người đi ra là Sở thủ trưởng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm hạ súng xuống.
Mười Một từ trong nhà đi ra, theo sau hắn là Trương Hân Hân và Triệu Linh. Khi hai cô gái nhìn thấy bên ngoài là một kẻ đang cầm súng chĩa vào, đều vô ý thức lui lại nửa bước, hai mắt cảnh giác nhìn hắn.
Diệp Tiêu nhìn hai nàng một chút, thấy bọn họ không sao mới chạy tới hỏi: "Đã giải quyết ?"
Mười Một nhẹ nhàng ừm một tiếng xem như trả lời.
"Vậy…" Diệp Tiêu chỉ lên lầu, có ý hỏi hắn.
Mười Một nói: "Đã chết."
Diệp Tiêu kinh ngạc há hốc mồm, thế nhưng rất nhanh chuyển thành bất đắc dĩ cười khổ. Hắn quay đầu lại nhìn hai cô gái đang cảnh giác nhìn hắn, Diệp Tiêu lắc đầu cười khổ: "Không cần sợ, ta là cảnh sát."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]