Chương trước
Chương sau
Một cô giáo tuổi còn trẻ cẩn thận nhìn về phía học trò đang chen chúc nơi cổng trường, hỏi:

- Các em sao còn ở đây ? Không mau về nhà đi?

- Về đây, về đây ạ.

Lộ Lộ cười gượng:

- Bọn em đang đợi bạn đến đón.

- Ừm.

Cô giáo nhìn Na Na cùng Lộ Lộ một chút, rồi nhìn dáng vẻ hiền lành của Trương Hân Hân, vẫy tay với Hân Hân nói:

- Hân Hân, qua bên này, cô có lời muốn nói với em.

- Vâng.

Trương Hân Hân lén thè lưỡi với Na Na và Lộ Lộ rồi chạy đi. Na Na cùng Lộ Lộ nhìn Trương Hân Hân được cô giáo đưa đi mà không làm gì được.

Không bao lâu, một chiếc xe bảy chỗ chạy tới dừng lại trước cổng trường. Một tên đô con trông rất thô lỗ thò đầu ra, lớn tiếng kêu:

- Na Na.

Na Na hoảng sợ, hung hăng liếc mắt nhìn hắn, rồi đánh mắt về phía cô giáo bên kia đang để ý bọn họ. Tên đô con đó hiểu ý thụt đầu vào, rồi nâng kính xe lên.

Cô giáo nhìn chiếc xe kia một chút, rồi nhìn Na Na với Lộ Lộ một chút, cúi đầu nói:

- Hân Hân, cô rất kỳ vọng vào em, lấy thành tích học tập hiện giờ của em mà xét thì vào được Kinh thủ đại học là rất có khả năng. Cho nên em hiện giờ nên ôn bài thật tốt, không nên chỉ lo chơi. Bằng không thi trượt đại học là hối hận không kịp đâu.

Trương Hân Hân le lưỡi nói:

- Em đã rõ, thưa cô.

Cô giáo vỗ vai nàng, hỏi:

- Chất dẫn không có vấn đề gì chứ ? (động lực học 11)

Trương Hân Hân lắc đầu nói:

- Ổn cả ạ. Truyện được copy tại Truyện FULL

- OK, em đã bị tụt mất một năm rồi, năm nay cần phải nỗ lực nhiều.

- Vâng.

- Mau về nhà đi, đừng đi chơi lung tung. Thi xong hết rồi đi chơi thì cô cũng không quản em làm gì.

Trương Hân Hân cười nói:

- Em đã rõ, em sẽ về nhà ngay.

Cô giáo vui vẻ gật đầu.

Ngay lúc Trương Hân Hân định xoay người xin lỗi Na Na với Lộ Lộ thì một chiếc Minibus từ đâu chạy nhanh tới, khi tới gần thì đột nhiên phanh mạnh đến mức kéo lê trên lề đường "Két!" một tiếng. Chiếc xe này tựa hồ là vì Trương Hân Hân mà đến, bởi vì chiếc xe này dừng ngay trước mặt của nàng, xe còn chưa dừng lại hoàn toàn thì cửa đã mở tung ra, hai người đàn ông to lớn lao ra tóm lấy Trương Hân Hân còn đang ngỡ ngàng đẩy lên xe.

"A!" Trương Hân Hân sợ hãi hét lên. Cô giáo là người đứng gần nàng nhất cũng là người đầu tiên phản ứng, liền xông lên túm lấy một người đàn ông trong đó lớn tiếng kêu:

- Mau tới cứu người! Các ngươi muốn làm gì?

Người đàn ông kia gỡ tay nàng ra, rồi thuận tay túm luôn cô giáo trẻ tống lên xe. Trương Hân Hân cùng cô giáo liều mạng kêu cứu cùng giãy giụa. Lúc này Na Na với Lộ Lộ mới lần lượt phản ứng lại, Na Na vội vàng gọi bạn trai:

- Mau ra đây! Cứu người!

"Loảng xoảng!" Cửa xe kia bị đá tung ra, Tráng Tử cùng Cường tử hùng hổ xuống xe chạy tới. Mà anh chàng Charles đẹp trai không theo bọn họ xuống xe, trái lại ngồi tại chỗ hứng thú nhìn, mỉm cười nói bằng giọng Ưng quốc:

- Cái này hay đấy...

Tráng Tử cùng Cường Tử không hổ là bảo kê, riêng khí thế hai người lao tới làm hai tên đàn ông không rõ hành tung kia hơi hoảng một chút. Cường Tử chạy đến nhanh hơn, liền túm một tên trên xe lại, một đấm giã vào mặt của hắn. Còn Tráng Tử thì lao về phía gã đang khống chế cô giáo.

Trương Hân Hân rút cuộc cũng giãy ra được, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là chạy trốn, mà là móc điện thoại ra bấm nút thật nhanh. Điện thoại liền hiện ra số điện thoại của Mười Một.

Lúc này, Mười Một đang ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Long gia tâm pháp. Đây là chương trình tu luyện mỗi ngày của hắn. Hơn nữa nhiều ngày này hắn liên tục làm việc suốt đêm, chỉ có lúc luyện công mới làm cho hai mắt cùng đại não của hắn có thể nghỉ ngơi một chút. Ngủ, đối với hắn hiện giờ quá xa xỉ.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Mười Một liền mở mắt ra liếc mắt nhìn dãy số hiển thị một chút, thấy đó là số của Trương Hân Hân liền biết được có chuyện không ổn xảy ra, bởi vì hắn đã dặn Trương Hân Hân không có chuyện khẩn cấp thì đừng gọi cho hắn. Thế nhưng nàng thì có chuyện khẩn cấp gì chứ?

Mười Một biết Trương Hân Hân mặc dù hơi nghịch ngợm một chút, nhưng cũng hiểu chuyện, nàng đã nói là không có việc không gọi thì đương nhiên sẽ không vô cớ quấy rầy. Như vậy chắc chắn nàng đã xảy ra chuyện gì.

Mười Một nhấc máy, lần đầu tiên từ trước tới giờ hắn mở miệng nói trước:

- Hân Hân ?

Trong điện thoại truyền ra tiếng thét chói tai của Trương Hân Hân:

- Anh! Cứu em!

"Cộp!"

Tiếp theo là tiếng điện thoại bị quăng đi. Sau đó không còn tiếng động nào nữa.

Mười Một trong thoáng chốc phóng xuất ra sát khí đến mức kinh thiên, căn phòng ngủ trong giây lát như biến thành cái kho lạnh. Hắn nhảy từ trên giường xuống, quát lớn:

- Cuồng Triều!!!

Cuồng Triều vội vàng đáp:

- Ta đang điều tra. Mẹ nó, vừa không để ý một chút đã có chuyện xảy ra, đồ khốn.

Mười Một mặc qua áo khoác liền lao ra ngoài, thuận tay cầm lấy hai khẩu súng lục giảm thanh trên bàn.

Còn những vũ khí hạng nặng như súng tự động cùng súng ngắm thì không mang theo.

Lúc này Vịt Bầu đã đưa Nguyễn Thanh Ngữ đi học, Mười Một lao ra ngoài cũng chẳng đóng cổng lại, cũng không chờ thang máy mà trực tiếp "nhảy" theo đường thang bộ, chỉ cần hai bước hắn đã có mặt tại tầng trệt.

- Trường học!

Cuồng Triều quát.

Mười Một chạy ra khỏi tòa nhà, chui thẳng vào một chiếc Audi màu đen đỗ dưới lầu. Hắn tính từ trước, bởi vì Vịt Bầu mỗi ngày đều dùng chiếc xe việt dã đưa Nguyễn Thanh Ngữ đi học, để thuận tiện hắn tới căn cứ Long Hồn lấy chiếc Audi này về. Mà chiếc xe cũ bị người đụng tay đụng chân vẫn đỗ dưới lầu. Hắn không nói gì về chiếc cũ với Tửu Quỷ mà trực tiếp hỏi xe mới. Tửu Quỷ mặc dù thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, tiểu hỗn đản này mang xe đi không rước thêm rắc rối về là được.

Mười Một điên cuồng lái xe xông ra ngoài, mặc cho lúc này đang giờ cao điểm xe cộ chen chúc nhau ngoài đường. Sự liều lĩnh của hắn tựa hồ còn muốn vượt qua cả Vịt Bầu.

Bất quá Mười Một lái xe lại khác Vịt Bầu, Vịt Bầu lái xe chủ yếu dựa vào kinh nghiệm cùng năng lực phán đoán của bản thân, cùng sự liều lĩnh đến bất chấp mạng sống.

Mà Mười Một lái xe lại dựa vào khả năng tính toán cùng dự đoán đến chính xác tới từng ly của đại não, khe hổng phía trước dài rộng bao nhiêu, đủ thời gian để lách qua không, gia tốc đủ không, tốc độ lớn nhất có thể đạt được trong tình hinh giao thông thế này là bao nhiêu, góc canh xe để không bị đụng là mấy,... tất cả đều được tính toán trong đầu của Mười Một, rồi thân thể tựa như nhận số liệu do đại não chuyển xuống mà vận hành theo, do đó giữa đường chật người đông hắn vẫn lao qua với vận tốc xấp xỉ 80km/h mà không đụng vào bất cứ thứ gì. Nếu như Vịt Bầu thấy được cảnh này chắc chắn ngay cả tròng mắt cũng phải rơi ra mất.

Từ nhà Mười Một đến trường của Trương Hân Hân là gần mười ki lô mét, nhưng Mười Một giữa giờ cao điểm chỉ cần mười phút là đã tới nơi. Trong lúc đi hắn không biết đã làm bao nhiêu xe cộ cùng người đi đường phải kinh hồn táng đảm, vượt qua bao nhiêu đèn dỏ, bao nhiêu viên cảnh sát đứng giữa mỗi ngã tư báo về trụ sở một chiếc xe Audi biển số XXXX phạm luật rồi lại nhận được lệnh chiếc xe này không cần xen vào. Vì vậy mà Mười Một một đường đi không có gì cản trở mà lao tới trường của Hân Hân, mấy người cảnh sát cũng chỉ có thể dùng điện đàm báo cho kẻ phía sau:

- Mặc kệ chiếc xe ấy.

Khi đến trường cao đẳng Tân Thành, ngoài cửa trường đã có một đám người túm tụm lại, ngoài ra còn có vài chiếc xe cảnh sát nữa. Mười Một không hỏi Cuồng Triều, bởi vì bên ngoài trường của Hân Hân không có camera giám thị mặt đường, không bột đố gột nên hồ, cho dù Cuồng Triều bản lĩnh thông thiên cũng không thể làm gì được.

Xe còn chưa dừng lại hoàn toàn thì Mười Một đã nhảy xuống xe. Hắn đẩy đám người đang đứng xem thành một lỗi nhỏ lách người đi vào, vượt luôn qua cả dải niêm phong của cảnh sát.

o0o

Diệp Tiêu gần đây rất không may, chí ít hắn cho rằng là như thế. Hắn gặp phải một vụ án lớn, kết quả hai bên đều đắc tội không nổi. Quyết định buông tay bỏ qua, thì lại vướng phải một vụ bắn chết người trên xe taxi. Không động cơ, không nhân chứng, không hung khí, không đầu mối, thứ duy nhất thu lại được chỉ là một đầu đạn. Chỉ có thể khẳng định, hung thủ nếu không phải là một kẻ cực kỳ cẩn thận, thì cũng là cực kỳ hiểu biết về việc che giấu dấu vết. Bởi vì hiện trường không có bất cứ đầu mối gì lưu lại, thậm chí cả vân của một ngón tay thôi cũng không có. Án mạng như vậy là khó điều tra nhất, chỉ có thể chờ hung thủ tái diễn lại một lần nữa để lại chút dấu vết.

Vụ án mạng trên xe taxi kia đang đi vào ngõ cụt, thì đúng lúc Diệp Tiêu vừa lái xe vừa nghĩ lại về vụ án, một cuộc điện thoại gọi tới, cao đẳng Tân Thành xẩy ra một vụ bắt cóc. Diệp Tiêu vừa mới tới, còn chưa kịp hỏi xem chuyện gì xảy ra, thì đã nghe thấy tiếng một viên cảnh sát quát lớn:

- Đứng lại! Không được tiến tới nữa!

Diệp Tiêu vừa quay đầu lại, thì miệng lập tức há hốc ra. "ĐM, xui tới thế là cùng, tại sao lại đụng tới hắn nữa?"

Mười Một không để ý tới viên cảnh sát đang hét lớn kia, vẻ mặt băng lãnh đi tới. Viên cảnh sát vội vàng đưa tay đặt lên vai Mười Một, bỗng nhiên thấy vai Mười Một hơi trầm xuống, mà bàn tay hắn như cá trạch trơn tuột trượt xuống. Rồi cả cánh tay hắn thấy nhẹ bỗng, Mười Một thuận tay cầm tay hắn vung nhẹ một cái, viên cảnh sát bị ném đi như một bao cát. Tất cả đều là phản xạ vô thức của Mười Một, nếu như trong lúc bình thường hắn còn có thể khống chế bản thân, thế nhưng hiện giờ hắn đang trong cơn thịnh nộ.

Thấy chiến hữu chịu nhục, viên cảnh sát tên Lập Hợi còn lại chuẩn bị xông lên thì Diệp Tiêu đang hoang mang thấy thế vô cùng hoảng sợ, vội vã lớn tiếng quát:

- Làm gì vậy? Lùi lại hết cho ta, bảo vệ tốt trạm gác một!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.