Trong lòng của Mười Một cân nhắc xem có nên cho Hân Hân biết về chuyện đó hay không, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định không. Hắn muốn Hân Hân có thể sống cuộc đời của người bình thường, không phải rơi vào trong vòng âm mưu cùng ám chiến. Vả lại, nếu nói cho nàng biết DK vì đối phó hắn mới tiếp cận nàng, sợ rằng nàng suốt ngày suy nghĩ linh tinh, ảnh hưởng đến việc học tập.
Điện thoại trong tay Mười Một bị nắm thật lâu, cuối cùng cũng mở ra, sau đó gọi đến máy của Trương Hân Hân.
Điện thoại vừa tút dài được hai tiếng thì đường dây đã thông, bên kia đường dây là thanh âm cấp thiết của Trương Hân Hân:" Alo ? Sở Nguyên ca ca, là anh sao ? Alo, nói gì đi nha, muốn chết em sao ?"
Trong đầu Mười Một hiện lên hình ảnh Trương Hân Hân vội vã ôm lấy máy điện thoại, trong mắt hắn chợt xẹt qua một tia tiếu ý hiếm có, thanh âm vẫn lãnh đạm đến bất cận nhân tình như thuở nào nhẹ vang lên:" Là ta."
Nghe được thanh âm của Mười Một, Trương Hân Hân thở dài một hơi nhẹ nhõm, vỗ ngực bật hơi nói:" Làm em sợ muốn chết."
Mười Một ngẩn người. Ánh mắt hắn chợt biến lạnh:" Có người tới nhà em ?"
"Không phải a, em sợ là không phải điện thoại của anh. Anh không biết, em ngày nào cũng chờ điện thoại của anh, thế nhưng anh chưa bao giờ gọi tới. Còn gọi nhầm số, điện thoại quấy rối thì nhiều lắm rồi." Nói đến phía sau, thanh âm của Trương Hân Hân trở nên ủy khuất, tựa như một cô con dâu bị nhà chồng bắt nạt.
Một cỗ cảm giác ấm áp không biết từ đâu mà có dâng lên trong lòng Mười Một, phảng phất như nó vốn là tự nhiên mà có. Đây chính là cảm động sao? Khi mà hắn một người phải khổ chiến bên ngoài, nguyên lai vẫn có người lo lắng cho hắn, chờ hắn gọi điện về báo bình an, nguyên lai hắn còn có "Người nhà".
Cảm giác ấm áp này đi qua trong lòng như nước chảy mây trôi, tâm thần hắn trong thoáng chốc trở lại yên lặng cùng bình thản.
Chỉ là hít một hơi xong, cảm giác làm người lưu luyến này đã trực tiếp bị biến mất, từ "Gia đình" này không thuộc về hắn, hắn không có nhà, cũng không có người thân cùng bạn bè. Nếu như hắn thực sự quan tâm đến Trương Hân Hân, thì không thể tiếp xúc nhiều cùng nàng, bằng không yêu nàng sẽ trở thành hại nàng.
Mười Một nhẹ nhàng thở dài, như đang chậm rãi nói lời cáo biệt với cảm giác quan tâm ấm áp khó có được này. Khi hắn mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng bình tĩnh thường ngày.
"Sở Nguyên ca ca, anh đâu rồi?" Trương Hân Hân đợi một hồi không thấy Mười Một nói gì, vội vàng lên tiếng.
"Nga."
Trương Hân Hân thở phào nhẹ nhõm:" Làm cho em sợ đến nhảy dựng lên, em cứ nghĩ anh mới nói một câu đã bỏ đi. Em nói với anh a, anh cũng không đợi em nói gì đã ngắt máy, lúc em gọi lại thì anh lại tắt máy."
"Nga."
"Nga cái gì ? Em có quà chứ ?"
"Có."
Trương Hân Hân vừa tức giận lại vừa buồn cười. Phôi ca ca này cùa nàng cách nói chuyện cùng vẻ mặt vĩnh viễn không khác gì đầu gỗ cả.
"Em thích gì ?" Mười Một rốt cuộc chủ động hỏi.
"Em..." Trương Hân Hân mở miệng nói. Nàng suy nghĩ cả nửa ngày nhưng cũng không nghĩ ra mình thích gì. Hình như bản thân mình đã luôn nghĩ về việc này đã một hai năm rồi? Vì sao lại không nghĩ đến việc mình muốn hắn tặng quà gì chứ ?
Kỳ thực trong lòng Trương Hân Hân, nàng không để ý đến việc Mười Một tặng quà gì cho nàng. Dù chỉ là một tấm thiêp, nàng cũng đã rất hài lòng rồi. Nàng muốn, không phải là quà cáp gì, mà là một cuộc điện thoại từ ca ca, tin bình an cùng sự quan tâm của hắn dành cho nàng. Quà ư, chỉ là một cái cớ để cho người ca ca này nhớ đến nàng mà thôi.
Ấp úng nửa ngày, Trương Hân Hân cong miệng nói:" Em còn chưa nghĩ ra, dù gì thì anh cũng thiếu em hai món quà sinh nhật."
"Nga."
Sau một tiếng nga ấy, hai người lại rơi vào trầm mặc.
Khi mà chưa nhận được điện thoại của Mười Một, trong lòng nàng có nghìn lời vạn lời muốn nói, thế nhưng khi nói chuyện với hắn, nàng lại không nói được gì nhiều. Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ cần có thể thanh âm của đối phương, biết người bên kia đầu dây vẫn bình an là đủ rồi.
"Mẹ em đâu ?" Mười Một hỏi.
"Mẹ còn đang làm việc tại viện nghiên cứu."
"Nga. Bà có khỏe không?"
"Vẫn như trước đây, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu." Trương Hân Hân chu mỏ nói. Hiển nhiên nàng đối với việc Sở Phàm chỉ lo công việc không để ý tới gia đình vẫn ngầm oán giận.
Ở tuổi của Trương Hân Hân rất cần sự quan tâm của người nhà, bằng không rất dễ lầm đường lạc lối. Thế nhưng cha mẹ nàng lại quá bận với công việc, thời gian mình nàng ở nhà trông nhà so với thời gian ở cùng cha mẹ còn nhiều hơn. Mỗi ngày cứ đến đêm, lại một mình nàng ngồi trong căn phòng trống, căn nhà vắng vẻ, trong lòng nàng cũng cô quạnh. Nếu đổi lại là thiếu nữ khác, chắc sẽ bắt đầu sống buông thả, thế nhưng Trương Hân Hân không phải là cô gái như vậy, nàng mỗi ngày đều ngồi một mình trong căn phòng trống, chờ người nhà trở về.
Mà Trương Hân Hân sở dĩ có oán niệm với Sở Phàm, là bởi vì Sở Phàm quá quan tâm tới sự nghiệp, làm ảnh hưởng đến cả chồng bà Trương Chính Vũ. Cưới một nữ nhân mạnh mẽ về làm vợ cũng là bi ai của nam nhân, để không bị mất tôn nghiêm của nam nhân, để không bị mọi người nói là kẻ núp váy đàn bà, Trương Chính Vũ lại càng phải liều mạng làm việc. Cho nên nói, cha Trương Hân Hân Trương Chính Vũ sở dĩ làm việc điên cuồng như vậy, đến cả đêm cũng không về nhà, phần lớn là do mẹ nàng Sở Phàm. Nhưng Hân Hân nàng lại không hề oán giận ông, việc trong nhà đều là do một tay ông quản.
Mười Một nghe ra trong nỗi oán giận trong lời nói của Trương Hân Hân, nhưng hắn cũng không lên tiếng gì. Nói Sở Phàm sai sao ? Nàng cũng là vì sự tiến bộ của Long Quốc và nhân loại mà cố gắng, chứ ai mà không muốn dành nhiều thời gian hơn với chồng và con gái độc nhất chứ ? Thế nhưng đã là một nhà khoa học, rất nhiều chuyện họ không thể chọn lựa.
Mười Một khéo léo tránh được trọng tâm câu chuyện, hắn lại hỏi:" Em thì sao ? Có khỏe không ?"
"Hoàn hảo." Trương Hân Hân bĩu môi nói:" Sắp thi, nhưng em không tự tin lắm."
"Nga, cố gắng lên."
Trương Hân Hân bật cười nói:" Nào có ca ca nào như anh, một câu cố gắng lên coi như là xong?"
"Vậy em muốn thế nào ? Lẽ nào muốn anh thay em đi thi sao ?"
Mười Một nói:" Dáng người, mặt mũi, da dẻ, lỗ chân lông,.. tất cả mọi thứ đều bất đồng, cho dù anh có mặc trang phục nữ nhân cũng không giống em."
Trương Hân Hân le lưỡi nói:" Em đùa một chút mà thôi. Nếu thật là anh thay em đi thi, em cũng không đồng ý. Hơn nữa, trước khi thi là đã có giấy tờ cùng ảnh chụp rồi, anh nghĩ giám thị là người mù sao, nam nữ cũng không phân biệt được. Lại càng không nói đến khi so với ảnh."
Mười Một nhàn nhạt cười:" Thi như thế nào thì cứ như thế đó đi, đừng có áp lực quá."
Trương Hân Hân thở dài nói:" Em cũng muốn nhẹ nhàng chứ, nhưng không có cách nào. Em đã học lại hai năm, nếu như lần này không đỗ đại học, cũng chỉ có thể về học Cao đẳng thôi. Em thì không việc gì, nhưng nếu như thế thì cha mẹ em thất vọng lắm."
Mười Một hỏi:" Em rất lưu ý đến cảm giác của cha mẹ hay sao?"
"Cũng không hẳn như vậy, quan trọng hơn là, em cũng muốn chứng minh bản thân nữa."
Mười Một suy nghĩ một chút, nói:" Như vậy đi, nếu như em có thể thi được vào Thượng kinh đại học, anh sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của em. Thế nào ?"
Trương Hân Hân mắt sáng lên, lại hỏi:" Nếu như em thi trượt thì sao? Không được yêu cầu gì hết phải không?"
Mười Một hỏi ngược lại:" Em cảm thấy không thi được sao ?"
"Thế nhưng em không tự tin lắm a."
"Cuộc thi này không chờ em đủ tự tin mới cho em đi thi đâu."
"Em biết, nhưng..."
"Cố gắng lên, chỉ cần em cố gắng, thì dù có thi trượt, cha mẹ em cũng không trách em."
Trương Hân Hân thở dài:" Cũng chỉ có thể cố gắng mà thôi. Thế nhưng nếu như em thực sự thi đỗ, có đúng là anh sẽ cho em một nguyện vọng hay không?"
"Ừ."
"Nguyện vọng gì cũng được a?"
"Ừ."
"Để xem, em thích gì nào?" Trương Hân ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói:" Em muốn xem tuyết rơi."
"Tốt."
"Em muốn đến sa mạc xem tuyết rơi cơ."
Có khả năng sao ?
"Phôi ca ca, anh đã nói là có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng gì của em mà."
"Việc kia nằm ngoài năng lực của anh."
"Em mặc kệ, em muốn đến sa mạc ngắm tuyết. Anh nói được phải làm được a."
Mười Một suy nghĩ một chút, gật đầu nói:" Tốt."
Lúc này lại đến Trương Hân Hân giật mình:" Không phải chứ ? Có thể làm được sao?"
"Chỉ cần em thi đỗ, anh sẽ đưa em tới sa mạc ngắm tuyết."
Trương Hân Hân chu mỏ nói:" Phôi ca ca, anh nghĩ em không thi đỗ được phải không ? Tốt, em sẽ thi đỗ cho anh xem. Hừ, đến lúc đó để xem anh làm thế nào."
Mười Một nhàn nhạt nói:" Anh không nói dối."
Trương Hân Hân bĩu môi nói:" Đến lúc đó đừng dùng nước bọt mà lừa em a."
"Sẽ không."
"Tốt! Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Trương Hân Hân căn bản không tin sa mạc sẽ có tuyết, nàng chỉ là muốn trêu hắn một chút thôi, để trả thù việc hắn lâu như thế không gọi điện cho nàng. Chỉ là nàng không nghĩ tới Mười Một sảng khoái đáp ứng như vậy, Trương Hân Hân cũng quyết một phen cao thấp với hắn, để xem ai thắng ai thua.
Kỳ thực Trương Hân Hân cũng biết là không phải không làm được, bởi vì sa mạc cũng có tuyết rơi, chỉ là không kết thành lớp băng dày thôi. Cứ như là sa mạc biên cương Long quốc kia, cũng có tuyết rơi, chỉ cần đến đúng thời điểm, cái gì cũng có thể giải quyết.
Hai người ước định xong, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Trương Hân Hân hỏi:" Khi nào đến thăm em được không?"
"Cái gì?"
"Anh khỏe không?"
"Khỏe."
Trương Hân Hân lại nói:" Công việc kia.... có an toàn không?"
"Ừm."
"Anh có định đổi số không? Em có thể gọi lại cho anh chứ?"
Mười Một trầm mặc một lát rồi nói:" Tạm thời sẽ không."
"Thật ư?"
Trương Hân Hân còn chưa kịp mừng rỡ thì Mười Một đã giội nguyên một gáo nước lạnh:"Thế nhưng em không thể tìm anh được."
Trương Hân Hân mở miệng ủy khuất nói:" Vì sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Anh có việc phải làm."
"Em sẽ không gọi vào lúc anh làm việc đâu ? Buổi tối gọi được không ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]