Na Na thành tích học tập không tốt lắm, thế nhưng nàng đã từng quyết tâm lấy chồng nước ngoài nên cũng đã cố công học chút tiếng ngoại, bởi vậy trong lúc Trương Hân Hân cùng Charles nói chuyện nàng có thể hiểu hơn phân nửa., không giống như Lộ Lộ và hai người bạn trai nghe bọn họ nói chuyện không khác gì vịt nghe sấm.
Mà Na Na vừa nghe Trương Hân Hân nói cha nàng sắp về, lập tức biết cô ngốc này lại sử chiêu không thành kế, mặc dù cổ lỗ sĩ nhưng bách chiến bách thắng. Mỗi một lần có nam sinh nào muốn hẹn Trương Hân Hân, hoặc là nàng không có thời gian, hoặc lấy cha nàng ra làm khiên chắn, quả thực là bất bại. Chỉ có mấy người bạn tốt của Hân Hân mới biết, thời gian không ở nhà của cha nàng so với thời gian ở nhà nhiều hơn gấp trăm nghìn lần, hơn nữa buổi tối không về nhà ngủ cũng là chuyện thường như ăn cơm bữa. Mẹ nàng thì lại càng không phải nói, là nhà khoa học hàng đầu quốc gia, đầu tiên phải nói đó là người không biết lo cho gia đình, bọn họ chơi với Trương Hân Hân đã nhiều năm, đi qua nhà nàng vô số lần, nhưng số lần chạm mặt mẹ nàng phải đếm trên đầu ngón tay.
"Được rồi, anh cũng là bạn của bọn họ sao ?" Trương Hân Hân nhẹ nhàng chỉ về đám Na Na đang ngồi đằng trước.
"Bạn!?" Charles nhún vai cười:" Ta chỉ bám theo bọn họ thôi, quen biết gì."
" Không quen biết ?" Trương Hân Hân kinh ngạc nhệch miệng ra, không quen biết gì lại có thể ngồi chung xe với nhau ?
Bạn trai Na Na đang ngồi ở ghế lái xe nói:" Tớ là hướng dẫn viên của anh ta."
Trương Hân Hân càng giật mình, nàng biết bạn trai Na Na là một tên du thủ du thực, suốt ngày chơi bởi lêu lổng. Hắn từ lúc nào đã kiếm được công việc hướng dẫn viên này ? Bất quá hắn làm hướng viên dẫn du lịch cũng rất hợp, ngoại trừ ngoại ngữ không giỏi, nhưng kinh thành có nơi nào ăn ngon chơi vui hắn rõ như lòng bàn tay.
Nhìn bộ dáng giật mình của Trương Hân Hân, hắn cười nói:" Không cần kinh ngạc như vậy chứ ?"
Trương Hân Hân lắc đầu nói:" Không, chỉ là ta không biết Tráng ca theo chân anh làm gì thôi."
"Hắn không phải hướng dẫn viên du lịch, chỉ là người ta mượn làm hướng dẫn viên du lịch thôi." Charles nói:" Ta mới đến kinh thành Long Quốc một thời gian không quen đường. Tìm người hỏi đường, may mắn gặp được Tráng tiên sinh. Ta thấy anh ta phi thường quen thuộc đường đi lối lại trong kinh thành nên đã thuê anh ta làm hướng dẫn viên du lịch trong vài ngày."
Trương Hân Hân "Nga" một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi, Hân Hân tiểu thư vẫn còn đang đọc sách sao ?"
"Đúng vậy."
"Chính là trường mà ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư sao ?"
"Vâng." Trương Hân Hân cảm thấy Charles tự nhiên hỏi hai vấn đề này rất thừa, căn bản là không cần phải hỏi.
Charles cười nói:" Ta ở Long Quốc còn rất nhiều ngày nữa, cô có thể cùng ta đi chơi không?"
Trương Hân Hân cười gượng:" Tôi sắp phải thi, còn phải ôn tập, gần đây không có thời gian rảnh."
"Như vậy a, thật đáng tiếc." Charles thở dài:" Ta có thể đến trường thăm cô chứ ?"
Trương Hân Hân lại bị dọa, liên tục xua tay nói:" Không được!"
Charles áy náy cười nói:" Xin lỗi, ta có khiến cô sợ hay không ?"
"Không, không có." Trương Hân Hân lặng lẽ lau trán, đúng là nàng đã bị dọa. Đến tận trường ? Trời ạ, tin tức này truyền ra ngoài thì hỏng. Nàng không muốn suốt ngày bị thầy cô cùng bạn bè có thành kiến, nói nàng còn trẻ đã tính đến chuyện nọ chuyện kia, mà tin này còn truyền đến tai cha mẹ thì, thật là bi thảm. Lại nói Trương Hân Hân chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gả cho người nước ngoài, cha mẹ nàng có đúng một người con gái là nàng, nếu như nàng phải gả sang nước ngoài, cha mẹ ở một mình tịch mịch lắm a.
Charles nói:" Nga, ở Ưng Quốc chúng ta nói chuyện rất thẳng, chắc người Long quốc các cô hơi khó tiếp thu."
"Có lẽ vậy." Trương Hân Hân cười. Nàng không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, lại chuyển hướng câu chuyện nói:" Chúng ta hiện tại đi đâu đây ? Ta chỉ có mười lăm phút thôi a."
Charles nhún vai: " Ta cũng không biết."
Trương Hân Hân muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Nhìn lộ trình bạn trai Na Na đang đi, nàng đại khái cũng đoán được bọn họ đang muốn đến đâu.
Quả nhiên, vài phút sau chiếc xe đã dừng lại trước một quán ăn Tây xa hoa lộng lẫy. Trương Hân Hân một bên mặc niệm, một bên theo chân mọi người xuống xe. Mấy người bạn tốt của nàng luôn thực hiện tốt tinh thần "Có tiện nghi không chiếm là Vương bát đản.", lại càng chăm chỉ thực hiện tinh thần "Ăn kẻ ngốc" hơn. Mà vị "Kẻ ngốc" tiên sinh kia hình như cũng không ngại bị mọi người "Ăn" mà vẫn vui tươi hớn hở xuống xe.
Vào trong quán ăn, Tráng ca cùng Cường ca hai người khiêm tốn một phen, nhìn thực đơn một chút, trên thực đơn mặc dù có chữ Long quốc nhưng bên cạnh vẫn có chú giải chữ Ưng quốc, hai người làm bộ dáng rất chuyên nghiệp ngồi xem rồi nhận lấy trọng trách chọn món, nói:" Chọn gì tiết kiệm thôi."
Tráng ca cùng Cường ca biết Charles không lưu ý tới phần tiền lẻ này làm chi, nhún nhường một phen rồi cùng Na Na, Lộ Lộ bốn người chen chúc lại nghiên cứu xem chọn món gì. Mà Charles chủ yếu đặt hứng thú lên Trương Hân Hân, cùng nàng tán gẫu là chính.
Nhà hàng Tây này chất lượng phục vụ rất cao, mặc dù nhân viên phục vụ đã cực kỳ uể oải, thế nhưng trên mặt vẫn lộ dáng tươi cười như cũ, hơn nữa vào giờ này chỉ có mấy đôi tình nhân trẻ thích không khí lãng mạn, ngoài ra chẳng còn mấy khách nữa, đầu bếp có thể đem toàn bộ tinh lực còn lại đặt lên bọn họ. Cho nên không lâu sau thức ăn đã được mang đến.
Bọn Tráng ca chọn thức ăn rất kỳ quái, có món Ý, có món Anh, lại có cả món Úc. Toàn bộ bàn ăn là một đống tạp quái. Cũng không trách bọn họ được, đối với bọn Tráng ca thì trừ món ăn Long quốc ra thì còn lại đều là cơm Tây, có lẽ bọn họ nghĩ tất cả các món ăn đều bắt nguồn từ một nơi cả. Hơn nữa bốn người này đều chọn những món ăn đắt tiền, mỗi người chọn một mmons khác nhau, đương nhiên cả bàn ăn đầy đủ màu sắc kiểu dáng. Vừa ăn đức cơ *, lại một bên thì ăn tôm hùm Ý*, một tay còn cầm phê tát *, trước mặt còn bày hải sản Úc, có lẽ thế giới phương Tây quả thực rất khó tưởng tượng.
Không biết là bọn Tráng ca chọn thức ăn không hợp khẩu vị, hay là Charles không có hứng thú ăn, hắn có vẻ hứng thú với Trương Hân Hân hơn. Còn Trương Hân Hân cũng chỉ tùy ý cắt vài miếng thịt quay kiểu Úc lên ăn rồi không đụng đến món ăn nào nữa, phần nhiều thời gian nàng chỉ nhìn điện thoại di động.
Một bàn này ngoại trừ Na Na và Lộ Lộ khá rụt rè, còn Tráng ca và Cường ca không hề có phong độ gì hết, cũng không cố kỵ là có bị bội thực hay không. Người phương Tây chú ý tới "thưởng thức" là chính, càng thân sĩ ăn càng chậm, những đại gia tộc phương Tây khi dùng bữa, thường ăn một miếng lại bỏ thìa nĩa xuống ngồi nhấm nháp một chút rồi mới tiếp tục ăn. Còn Tráng ca và Cường ca thì đánh đông dẹp bắc, ăn thùng uống vại như dũng sĩ, mặc dù không hợp lắm, nhưng xem bọn họ ăn cũng thấy vui mắt, kích thích con trùng ăn trong bụng người khác. Text được lấy tại Truyện FULL
Ngồi nói chuyện với Charles một lúc, đã gần nửa tiếng trôi qua, Trương Hân Hân liên tục đánh mắt về phía Na Na cùng Lộ Lộ, còn Charles thì có vẻ hoặc cố ý không nhìn thấy, vẫn tiếp tục nói chuyện cùng Trương Hân Hân. Cũng may hắn nói chuyện cũng không đáng ghét, hơn nữa ngôn ngữ cử chỉ rất có phong độ, nếu như cứ bu lại như con ruồi đáng ghét thì sợ rằng Trương Hân Hân cũng không chịu được đến giờ.
Từ đại sảnh ra, Cường tử vừa cơm no rượu say tinh lực dồi dào nói:" Không bằng đi chơi tiếp đi ?"
Na Na, Lộ Lộ và Tráng ca ba người giơ tay tán thành.
Trương Hân Hân vội vàng xua tay:" Ta không đi. Ta phải về nhà."
Na Na lôi kéo nàng nói:" Hân Hân, đừng làm mất hứng mà."
Trương Hân Hân trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói:" Ta đã nói chỉ đi mười lăm phút thôi. Bây giờ đã gần bốn mươi phút rồi."
Na Na loạng choạng ôm tay nàng làm nũng:" Dù sao thì cũng đã đi rồi, không bằng đi thêm một lúc nữa."
"Không muốn, ta phải về nhà." Trương Hân Hân liếc nàng bằng nửa con mắt:" Cha ta có khi đã về rồi."
Na Na tiến đến gần tai nàng, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới nghe được:" Lại lừa gạt rồi."
Trương Hân Hân lặng lẽ đưa tay đến bên hông Na Na, hung hăng nhéo một cái.
Na Na đau đến nhe răng ra, vội vàng tránh xa khỏi nàng, xoa thắt lưng bị véo đau:" Mi muốn chết à. Không đi thì thôi, sao lại hạ độc thủ với ta làm chi."
"Giả dương ba." Charles dùng tiếng Long quốc nói:" Ngọa phối khánh khánh tiểu tá hồi khứ. Nghịch môn hiện khứ trừng ngọa hào liễu."
Na Na há mồm nửa ngày mới nhận ra, nguyên lai Charles nói:" Như vậy đi, ta bồi Hân Hân tiểu thư trở về, các ngươi đi trước chờ ta được rồi."( Giá dạng ba, ngã bồi hân hân tả hồi khứ, nhĩ môn tiên khứ đằng ngã hảo liễu) Chỉ là mồm mép tên này nói không rõ, muốn hiểu được phải căng tai lên mà nghe.
Na Na đưa mắt về phía bạn trai Tráng ca. Tráng ca tiến lên ôm lấy thắt lưng của nàng, nói:" Cũng được, chúng ta đi trước." Nói rồi, Tráng ca móc ra cái chìa khóa xe đưa Charles. Chiếc xe này do Charles thuê, hắn không có quyền tự sử dụng.
Charles xua tay nói:" Ngọa bất thụ tẩy, ngọa tọa xa."(ý hắn là không biết đường )
"Nhưng..." Tráng ca có chút lo lắng. Hắn biết Charles muốn đưa Trương Hân Hân về, hắn có ý thức tạo cơ hội riêng cho hai người, cho nên mới thức thời không đi theo.
"Không cần." Trương Hân Hân vội xua tay. "Ta tự đi về được."
"Không được." Na Na lôi tay nàng nói:" Để suất ca đưa ngươi đi về đi, một mình ngươi đi về chúng ta lo lắm."
Nói rồi, Na Na lấy từ trong bóp ra một tời giấy, viết rõ ràng địa chỉ đường đi số nhà giao cho Charles:" Nếu như anh không nói được thì đưa cái này cho tài xế taxi, hắn sẽ đưa các người về tới tận nơi."
Tráng ca dựng ngón tay cái với nàng, khen nàng thông minh. Na Na đắc ý, tạo ra vẻ mặt "Còn không biết bà đây là ai sao."
Trương Hân Hân cuối cùng không từ chối được, cuối cùng cùng Charles bắt một chiếc taxi đi về. Tới dưới chân nhà nàng, Trương Hân Hân vội vã chuồn ra vẫy tay cáo biệt. Nàng biết bên bển có tục ôm tay hôn nên vội vã trốn nhanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]