Mười Một đem khăn bịt mắt vứt cho Vịt Bầu. Vịt Bầu bắt lấy thì cảm giác đã có chút ẩm ướt, cho dù lấy thân thể của Mười Một, vận động với cường độ cao như vậy có thể kiên trì rất lâu như thế đã là cực hạn. Phỉa biết mỗi một đòn của hắn là cực mạnh, đem cầu văng đến cực hạn, hơn nữa đó còn là trong tình huống bịt mắt không nhìn thấy gì hết.
Đem cầu đánh tới cực đại, rồi lấy chính cánh tay mình đợ lấy lực phản lại lớn tương đương kia, chỉ sợ cho dù là giáo quan đã quanh đào tạo cũng không dám tùy ý làm thế.
"Ta đi tắm." Mười Một nói rồi đi qua Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ, vào trong toilet đóng cửa lại.
Vịt Bầu nhìn khăn bịt mắt trong tay, lại nhìn đống cầu trong căn phòng tối, liền cắn răng bịt mắt hiên ngang đi vào. Hắn vừa rồi sau màn trình diễn của Mười Một đã bị kích động, âm thầm thề phải tập luyện thật mạnh, tuyệt không thể để có người thứ hai đánh gãy mũi hắn.
Bất quá Vịt Bầu bịt mắt chơi bóng phải nói là vô cùng thê thảm, Nguyễn Thanh Ngữ xem chưa đến một hiệp đã không đành lòng tiếp tục theo dõi nữa. Nhất là sau khi vừa kiến thức qua màn biểu diễn đặc sắc của Mười Một thì quả thực xem Vịt Bầu ăn đòn rất nhạt nhẽo.
Nhìn đồng hồ một chút thì đã là đêm khuya. Bình thường, đổi lại lúc này thì Nguyễn Thanh Ngữ sớm đã ngủ say. Nàng ngẩng đầu nhìn Vịt Bầu đang tả xung hữu đột, nói:" Hải Đào, tôi về đi ngủ trước."
"Nga." Vịt Bầu lên tiếng, nhưng vừa hở ra nửa giây thôi đã bị nguyên trái cầu nện vào mặt, kêu thảm một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất ôm khuôn mặt đã chuyển hồng. Lực đánh vào cầu của hắn quá yếu, cầu khi phản xạ lại độ mạnh cũng không cao lắm, bằng không thì khuôn mặt của hắn đã không chỉ hồng đơn giản như vậy.
Nguyễn Thanh Ngữ dặn dò cẩn thận xong liền đi ra ngoài. Đi tới gần cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Nguyễn Thanh Ngữ hơn đắn đo một chút rồi cuối cùng không bắt chuyện. Bởi vì nàng biết điều đó là không cần thiết.
"Cạch!" Cùng lúc cánh cửa phòng khách được Nguyễn Thanh Ngữ đóng lại, thì cửa phòng tắm cũng có người đẩy ra. Mười Một tắm nhanh như ăn, hoặc ăn nhanh như tắm, chỉ cần vài phút thời gian đối với hắn cũng đủ để tắm rửa. Hắn một thân ướt sũng đi tới phòng ngủ thay một bộ y phục sạch sẽ rồi ngồi trở lại máy vi tính tiếp tục đọc tư liệu của Vương gia.
Chỉ là tự nhiên hắn cảm thấy có chút mất tập trung, có thể là bởi vì nghĩ đến cái gì khác, cũng có thể là bị ảnh hưởng bởi tiếng cầu bình bịch cùng tiếng kêu thảm của Vịt Bầu trong căn phòng bên cạnh, hắn ngồi trước máy vi tính được một lát thì đứng dậy, đi tới bên ngoài phòng tối nói:" Vịt Bầu, chìa khóa xe."
"Nga?"
"Phanh!"
"Ái!" Vịt Bầu bị cầu đập vào mặt lăn ra đất, bất quá chỉ một chút sau hắn đã đứng lên, tháo xuống khăn bịt mắt rồi xoa xoa khuôn mặt hỏi:" Lão đại, muốn ra ngoài sao ? Chờ một chút, ta thay đồ đã." Hắn vừa tập luyện một thân quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, Vịt Bầu liền cởi hết đồ nhét vào một bên rồi vội vã chạy đi kiếm y phục.
"Không cần." Mười Một nói:" Ngươi cứ ở nhà, ta đi ra ngoài một chút."
Vịt Bầu ngẩn người, bất quá hắn lập tức hiểu ra, Mười Một không muốn hắn theo, đại khái là hắn cần làm gì một mình, liền móc chìa khóa xe ra đưa cho hắn.
Mười Một nhận chìa khóa xong rồi đi luôn, nghe được tiếng đóng cửa phòng khách, Vịt Bầu lầm bầm nói:" Lão đại muốn đi đâu nhỉ ?"
Trong tai Vịt Bầu bỗng nhiên vang lên tiếng của Cuồng Triều:" Không biết, có thể là đi shopping."
"Shopping?" Vịt Bầu lắp bắp, lý do này hắn không giờ tin được, Mười Một là ai, không bao giờ có việc rỗi hơi mà ra ngoài đi dạo.
Cuồng Triều nói:" Hắn gần đây chịu rất nhiều áp lực. Nhất là vụ ưng nhãn kia đã rất không bình thường rồi. Cho hắn ra ngoài loanh quanh một chút, đóng ở trong nhà cũng không phải là chuyện gì tốt."
Chuyện ưng nhãn Cuồng Triều đã nói qua với Vịt Bầu, lúc đó hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, là ai chơi sang đến mức đặt trong xe Mười Một ưng nhãn chứ? Mặc dù bọn họ không biết là ai làm, nhưng có thể khẳng định địa vị của đối phương không phải bình thường, bởi ưng nhãn là gì, là trang bị hàng đầu thế giới, không phải có tiền là mua được, mà cho dù là ở Đức, sản xuất bao nhiêu cái, phân đến đâu đều có giấy trắng mực đen ghi lại đàng hoàng, chỉ cần mất một cái thôi là sẽ bị điều tra, vô cùng phiền phức. Cho nên người có thể đem ưng nhãn đến lắp vào xe ngay cả Mười Một cũng phải cố kỵ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đi xuống lầu, Mười Một vô ý thức nhìn xe của chính hắn một chút. Xe vẫn đậu ở đó không ai đụng qua, đám hacker vẫn liên tục giám sát 24/24, chỉ cần có ai đi qua chiếc xe này thôi camera đã chụp được ngay. Chỉ là liên tiếp vài ngày, đối phương dường như đã quên luôn món ưng nhãn mà khi đưa lên bàn đấu giá có thể làm cả thế giới điên cuồng này, mặc cho nó bám bụi một chỗ.
Mười Một lại nhìn bốn phía một chút, đem cảm tri lực tăng tới cực hạn, nếu là lúc này có người đang theo dõi hắn trong tối, hắn nhất định sẽ phát hiện ra. Bất quá các đối thủ của hắn dường như cũng biết phái người theo dõi hắn là không có tác dụng, mấy tên đỉnh cấp trinh sát do Từ Khiêm phái đi chính là một bài học, không ai lại muốn vác đá đập chân mình cả.
Đứng dưới lầu một một lúc, khẳng định xung quanh không có ai theo dõi liền chui vào trong xe Vịt Bầu, rồi lái xe đi tới một nơi mà đã lâu không tới, hơn nữa còn là nơi mà hắn còn đang nợ một lời hứa.
Mười Một đem khăn bịt mắt vứt cho Vịt Bầu. Vịt Bầu bắt lấy thì cảm giác đã có chút ẩm ướt, cho dù lấy thân thể của Mười Một, vận động với cường độ cao như vậy có thể kiên trì rất lâu như thế đã là cực hạn. Phỉa biết mỗi một đòn của hắn là cực mạnh, đem cầu văng đến cực hạn, hơn nữa đó còn là trong tình huống bịt mắt không nhìn thấy gì hết.
Đem cầu đánh tới cực đại, rồi lấy chính cánh tay mình đợ lấy lực phản lại lớn tương đương kia, chỉ sợ cho dù là giáo quan đã quanh đào tạo cũng không dám tùy ý làm thế.
"Ta đi tắm." Mười Một nói rồi đi qua Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ, vào trong toilet đóng cửa lại.
Vịt Bầu nhìn khăn bịt mắt trong tay, lại nhìn đống cầu trong căn phòng tối, liền cắn răng bịt mắt hiên ngang đi vào. Hắn vừa rồi sau màn trình diễn của Mười Một đã bị kích động, âm thầm thề phải tập luyện thật mạnh, tuyệt không thể để có người thứ hai đánh gãy mũi hắn.
Bất quá Vịt Bầu bịt mắt chơi bóng phải nói là vô cùng thê thảm, Nguyễn Thanh Ngữ xem chưa đến một hiệp đã không đành lòng tiếp tục theo dõi nữa. Nhất là sau khi vừa kiến thức qua màn biểu diễn đặc sắc của Mười Một thì quả thực xem Vịt Bầu ăn đòn rất nhạt nhẽo.
Nhìn đồng hồ một chút thì đã là đêm khuya. Bình thường, đổi lại lúc này thì Nguyễn Thanh Ngữ sớm đã ngủ say. Nàng ngẩng đầu nhìn Vịt Bầu đang tả xung hữu đột, nói:" Hải Đào, tôi về đi ngủ trước."
"Nga." Vịt Bầu lên tiếng, nhưng vừa hở ra nửa giây thôi đã bị nguyên trái cầu nện vào mặt, kêu thảm một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất ôm khuôn mặt đã chuyển hồng. Lực đánh vào cầu của hắn quá yếu, cầu khi phản xạ lại độ mạnh cũng không cao lắm, bằng không thì khuôn mặt của hắn đã không chỉ hồng đơn giản như vậy.
Nguyễn Thanh Ngữ dặn dò cẩn thận xong liền đi ra ngoài. Đi tới gần cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Nguyễn Thanh Ngữ hơn đắn đo một chút rồi cuối cùng không bắt chuyện. Bởi vì nàng biết điều đó là không cần thiết.
"Cạch!" Cùng lúc cánh cửa phòng khách được Nguyễn Thanh Ngữ đóng lại, thì cửa phòng tắm cũng có người đẩy ra. Mười Một tắm nhanh như ăn, hoặc ăn nhanh như tắm, chỉ cần vài phút thời gian đối với hắn cũng đủ để tắm rửa. Hắn một thân ướt sũng đi tới phòng ngủ thay một bộ y phục sạch sẽ rồi ngồi trở lại máy vi tính tiếp tục đọc tư liệu của Vương gia.
Chỉ là tự nhiên hắn cảm thấy có chút mất tập trung, có thể là bởi vì nghĩ đến cái gì khác, cũng có thể là bị ảnh hưởng bởi tiếng cầu bình bịch cùng tiếng kêu thảm của Vịt Bầu trong căn phòng bên cạnh, hắn ngồi trước máy vi tính được một lát thì đứng dậy, đi tới bên ngoài phòng tối nói:" Vịt Bầu, chìa khóa xe."
"Nga?"
"Phanh!"
"Ái!" Vịt Bầu bị cầu đập vào mặt lăn ra đất, bất quá chỉ một chút sau hắn đã đứng lên, tháo xuống khăn bịt mắt rồi xoa xoa khuôn mặt hỏi:" Lão đại, muốn ra ngoài sao ? Chờ một chút, ta thay đồ đã." Hắn vừa tập luyện một thân quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, Vịt Bầu liền cởi hết đồ nhét vào một bên rồi vội vã chạy đi kiếm y phục.
"Không cần." Mười Một nói:" Ngươi cứ ở nhà, ta đi ra ngoài một chút."
Vịt Bầu ngẩn người, bất quá hắn lập tức hiểu ra, Mười Một không muốn hắn theo, đại khái là hắn cần làm gì một mình, liền móc chìa khóa xe ra đưa cho hắn.
Mười Một nhận chìa khóa xong rồi đi luôn, nghe được tiếng đóng cửa phòng khách, Vịt Bầu lầm bầm nói:" Lão đại muốn đi đâu nhỉ ?"
Trong tai Vịt Bầu bỗng nhiên vang lên tiếng của Cuồng Triều:" Không biết, có thể là đi shopping."
"Shopping?" Vịt Bầu lắp bắp, lý do này hắn không giờ tin được, Mười Một là ai, không bao giờ có việc rỗi hơi mà ra ngoài đi dạo.
Cuồng Triều nói:" Hắn gần đây chịu rất nhiều áp lực. Nhất là vụ ưng nhãn kia đã rất không bình thường rồi. Cho hắn ra ngoài loanh quanh một chút, đóng ở trong nhà cũng không phải là chuyện gì tốt."
Chuyện ưng nhãn Cuồng Triều đã nói qua với Vịt Bầu, lúc đó hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, là ai chơi sang đến mức đặt trong xe Mười Một ưng nhãn chứ? Mặc dù bọn họ không biết là ai làm, nhưng có thể khẳng định địa vị của đối phương không phải bình thường, bởi ưng nhãn là gì, là trang bị hàng đầu thế giới, không phải có tiền là mua được, mà cho dù là ở Đức, sản xuất bao nhiêu cái, phân đến đâu đều có giấy trắng mực đen ghi lại đàng hoàng, chỉ cần mất một cái thôi là sẽ bị điều tra, vô cùng phiền phức. Cho nên người có thể đem ưng nhãn đến lắp vào xe ngay cả Mười Một cũng phải cố kỵ.
Đi xuống lầu, Mười Một vô ý thức nhìn xe của chính hắn một chút. Xe vẫn đậu ở đó không ai đụng qua, đám hacker vẫn liên tục giám sát 24/24, chỉ cần có ai đi qua chiếc xe này thôi camera đã chụp được ngay. Chỉ là liên tiếp vài ngày, đối phương dường như đã quên luôn món ưng nhãn mà khi đưa lên bàn đấu giá có thể làm cả thế giới điên cuồng này, mặc cho nó bám bụi một chỗ.
Mười Một lại nhìn bốn phía một chút, đem cảm tri lực tăng tới cực hạn, nếu là lúc này có người đang theo dõi hắn trong tối, hắn nhất định sẽ phát hiện ra. Bất quá các đối thủ của hắn dường như cũng biết phái người theo dõi hắn là không có tác dụng, mấy tên đỉnh cấp trinh sát do Từ Khiêm phái đi chính là một bài học, không ai lại muốn vác đá đập chân mình cả.
Đứng dưới lầu một một lúc, khẳng định xung quanh không có ai theo dõi liền chui vào trong xe Vịt Bầu, rồi lái xe đi tới một nơi mà đã lâu không tới, hơn nữa còn là nơi mà hắn còn đang nợ một lời hứa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]