Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ngày thứ tư.

Buổi chiều hai giờ cũng là thời gian để chiếc tàu thủy xa hoa đi Nhật Bản xuất phát, trước đó ba ngày vẫn đều là bình yên vô sự, ngày hôm qua cũng rất yên bình.

Một buổi sáng sớm, Mười Một nhận được tin tức cầu cứu khẩn cấp từ Cuồng Triều: "Sở Nguyên, Hầu Tử phát điên rồi."

Vừa đánh xong thái cực công, Mười Một làm động tác thu công cuối cùng, hít sâu một hơi nghe thấy: "Làm sao vậy?"

"Ách…Hầu Tử làm ầm ĩ muốn giết lão điên."

Mười Một có chút kinh ngạc khi nghe thấy thế: "Hầu Tử có thể cử động?"

"Còn chưa cử động được." Cuồng Triều cười khổ nói: "Nhưng khi hắn tỉnh lại, biết thân thể của chính mình bị lão điên đem cải tạo, hắn liền làm ầm ĩ muốn cùng lão điên đồng quy vu tận. May mà hắn còn không cử động được, bằng không ta sợ hắn thật sẽ đem lão điên bắn chết rồi. Thế nhưng hắn hiện tại tâm tình rất kích động, luôn luôn dùng đầu đập trên bàn giải phẫu, không ngừng la hét để Hoàng Hậu báo thù cho hắn đấy."

Mười Một thản nhiên mà nói: "Để lão điên dùng thuốc làm cho hắn trấn tĩnh lại."

"Cái này, lão điên nói vô dụng thôi, tối qua hắn vừa mới cho Hầu Tử tiêm vào cái gì đó. Nói dược hiệu còn chưa có hết tác dụng, hiện tại mặc kệ là hắn tiêm vào cái gì đều bị dược hiệu kia trung hòa mất ngay."

Mười Một điểm đầu mà nói: "Bảo Hoàng Hậu nghĩ biện pháp. Làm cho hắn hôn mê đi."

"Không được a, lão điên nói hiện tại không ai có thể đụng đến thân thể của Hầu Tử, nói cơ thể hắn mọi thứ đang trong trạng thái cường hóa, chỉ một va chạm sẽ phá hỏng hết ngay."

Mười Một không khỏi thở dài, thực sự là sợ cái gì đến cái đó, chỉ cần có thể kéo dài thêm vài giờ thì tốt rồi, hết lần này đến lần khác lại cứ chọn vào lúc này nhiều chuyện như vậy mà đến.

Lắc đầu, Mười Một nói: "Ta hiện tại qua đó."

"Vậy ngươi bên này thì sao?"

"Đã không có chuyện gì rồi, bọn họ buổi chiều lên thuyền là an toàn rồi."

"Được rồi, ta sẽ cố gắng chú ý ở đây, có một tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi."

"Ừm." Mười Một kết thúc cùng Cuồng Triều nói chuyện, đi ra ngoài tìm người nước ngoài cùng gã lính đánh thuê tên là Hắc Diện, nói cho bọn họ mình phải đi. Hai người kia, một người mặt trắng một người mặt đen, một người là người da trắng một người là người da đen, cũng không biết là ai đã đặt danh hiệu cho bọn họ, thực sự rất hợp đôi.

Nghe Mười Một nói hiện tại phải đi, người nước ngoài da trắng tới nói: "Ngươi không đợi buổi chiều thuyền đến sao?"

"Ta có việc, hiện tại phải đi."

Người nước ngoài suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được rồi, dù sao ta cùng Hắc Diện hai người cũng không có vấn đề gì. Có cơ hội sẽ tái hợp tác chứ. Được rồi, chúng ta hiện tại có hai chiếc xe, ngươi có thể lấy một chiếc để đi, chúng ta buổi chiều ngồi một chiếc là được rồi."

Mười Một gật đầu, cũng không có khách sáo nữa, cầm lấy chìa khóa xe rồi rời đi. Hiện tại thời gian còn sớm, Dương Tư Vũ một nhà ba người còn chưa có xuống giường, Mười Một cũng không cần phải cùng bọn họ cáo biệt, điều khiển xe của Hắc Diện trực tiếp rời khỏi tiểu khu.

Xe chạy nhanh trên đường, đi thẳng về hướng bến tàu. Sau khi rời đi biệt thự một đoạn đường rất dài, Mười Một bỗng nhiên trong lòng sinh ra dấu hiệu dị thường, ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu đằng sau xe. Thông qua kính chiếu hậu thấy phía sau xe cộ qua lại cũng không có vấn đề gì, hắn vẫn giữ được vài phần chung thói quen quan sát xe cộ, nếu như là có người theo dõi Mười Một nhất định có thể phát hiện được. Nhưng hiện tại đều không có dấu hiệu có người theo dõi, như thế cảm giác bất an trong lòng hắn vừa rồi là từ đâu mà tới?

Cho tới nay, trực giác của Mười Một đều rất chính xác. Loại trực giác này đã từng vô số lần cứu sống hắn, cho nên lúc này đây hắn cũng tin tưởng trực giác của chính mình không có sai. Đoạn đường tiếp theo, hắn đều đi rất cẩn thận, đồng thời đem cảm giác lực nâng lên mức cao nhất, luôn luôn chú ý tới xe cộ qua lại bên cạnh

Sau khi tiếp tục chạy được một đoạn đường, Mười Một bỗng nhiên rời khỏi đường cái chạy vào lỗi rẽ ở bên đường. Đồng thời cẩn thận chú ý xem cóxe bám theo hay không. Thế nhưng rất kỳ quái, ngoại trừ có một chiếc taxi cùng hắn đi về hướng này ra, không có bất kỳ một cái xe khác nào theo vào. Mà cái xe taxi vừa mới là chạy ở phía trước hắn, sau đó bị hắn vượt lên trước. Lúc đi ngang qua, Mười Một còn đặc biệt quan sát

Tài xế trong xe này, cũng không có điểm nào đáng chú ý, hoàn toàn là một người bình thường.

Chẳng lẽ cảm giác của mình là sai?

Ngay lúc Mười Một đang còn nghi hoặc, bỗng nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ từ xa xa truyền đến, loại cảm giác tử vong này làm cho lỗ chân lông toàn thân hắn theo sự sợ hãi mà dựng đứng lên. Mười Một đột nhiên cả kinh, gần như tiềm thức đột nhiên mà xoay mạnh vô-lăng, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh "xoẹt" chói tai. Cũng ngay trong lúc đó, phía sau bỗng nhiên phát ra "Phanh" một tiếng súng vang lên, một viên đạn cực nhanh xuyên không khí bắn về phía Mười Một.

"Phốc phốc" liên tục vang lên hai tiếng nặng nề, cuối cùng đạn cũng xuyên qua lớp kim loại của xe, từ bên này bắn vào liền theo bên kia xuyên thấu đi ra, viên đạn tiếp tục bay đi cũng không biết bay đi đâu rồi. May mắn Mười Một đã kịp thời tránh đúng lúc, viên đạn tý nữa đã đi qua thân thể của hắn, nhưng cũng không tạo thành thương tỏn cho hắn.

Mười Một nhanh chóng quay mặt nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy trên cửa sổ của một chiếc xe việt dã màu đen đang nhanh chóng đóng cửa sổ lại, trong cửa sổ còn lưu lại tàn ảnh lay động của một cây súng ngắm. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Mười Một cả kinh thấy rõ được đối phương là một người phương Tây, một đầu tóc ngắn màu cà phê, trên mặt mang một cái kính râm lớn.

Sau một nhát không thành công, đối phương cũng rất sáng suốt lập tức rời đi, chiếc xe việt dã màu đen kia rất nhanh đã xen lẫn trong biển xe như mắc cửi sau đó liền không thấy đâu nữa. Chỉ để lại vùng phụ cận những người còn đang khó hiểu, tiếng vang lớn vừa rồi rốt cục là âm thanh gì.

"Xảy ra chuyện gì?" Sự tình vừa rồi xảy ra quá nhanh, Cuồng Triều sau một lát mới hỏi.

Mười Một nhìn chiếc xe việt dã đã chạy xa kia. Ngữ khí bình thản nói: "Ta bị tập kích"

"Hả?" Cuồng Triều lấy làm kinh hãi, vội hỏi: "Là ai?"

"Không biết." Dừng một chút, Mười Một lại noi một câu: "Hắn rất lợi hại."

"Lợi hại hơn ngươi sao?"

"Chưa đánh qua, không biết được." Nhìn một chút xung quanh, Mười Một lại lần nữa khởi động xe đi về phía trước.

"Có thể là Dương gia không?" Cuồng Triều hỏi.

Mười Một lạnh nhạt nói: "Là một người phương Tây."

"Là sát thủ ư? Có thể là Ma Quỷ không?"

Mười Một suy nghĩ một chút, nói: "Ma Quỷ là khả năng lớn nhất." Mười Một nghĩ đến lần trước mình ở đây đã ba gã chuẩn vương bài sát thủ, còn có một đội Nhật Sơ chiến sĩ của Tiểu Trùng Quốc, đối phương khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên tỷ lệ ở đây chạm mặt với Ma Quỷ hẳn là lớn nhất.

"Nhưng bọn chúng làm sao biết ngươi ở Đông Hải? Lại còn có thể biết được hành tung của ngươi?"

Đồng tử Mười Một đột nhiên co rút một chút, buột miệng nói: "Nguy rồi!"

"Chuyện gì?"

Mười Một cấp tốc quay đầu xe, tăng nhanh tốc độ để quay trở lại, vừa đi vừa nói: "Bọn họ có thể là đi Bạch Đà sơn."

"Không thể nào? Nếu là Ma Quỷ, bọn chúng đi Bạch Đà sơn để làm gì? Lẽ nào thực sự là sát thủ do Dương gia thuê đến?"

Mười Một híp mắt lại, theo giữa mắt truyền ra chút sát khí mơ hồ, lạnh lùng nói: "Mặc kệ là như thế nào. Ta phải quay về xem sao."

"Được rồi, ngươi phải cẩn thận một chút. Có cần thông báo cho Hoàng Hậu đến trợ giúp ngươi không?"

Đáng tiếc biệt thự trong tiểu khu của Bạch Đà sơn các cameras đều là nội bộ không có kết nối với thegioitruyen.com, Cuồng Triều cũng là lực bất tòng tâm.

"Không cần!" Mười Một nói. Hoàng Hậu từ căn cứ chạy tới nhanh nhất cũng phải hai giờ, trong thời gian đó chuyện cũng đã sớm xảy ra, cho dù có chiến đấu cũng sớm đã đánh xong rồi, nàng tới cũng vô dụng, không bằng ở lại căn cứ để phòng chuyện ngoài ý muốn. C ăn cứ thật ra cũng đủ bí mật rồi, nhưng là ở trên đảo đơn độc, lộ trình giao thông quá xa, thật chẳng có cách nào khác được.

Ngoài ra hiện tại Lãnh Dạ cũng chưa biết tung tích, Hầu Tử bị lão điên chữa trị cũng rất thảm, Mười Một không có khả năng phân thân đi bận tâm cái khác, Hoàng Hậu chính là thành viên chiến đấu duy nhất còn lại của Hắc Ám Thập Tự, nếu như ngay cả nàng cũng rời đi, chẳng may căn cứ gặp chuyện gì thì hối hận cũng không kịp. Tuy rằng khả năng căn cứ xảy ra chuyện là rất nhỏ. Thế nhưng tỷ lệ nhỏ không có nghĩa là sẽ không thể xảy ra.

Khi chạy về tiểu khu, nơi này vẫn trước sau như một đều rất yên bình. Tiểu khu này bình thường rất hiếm khi có nhiều người, ngoại trừ một số phú hào quê gốc ở Đông Hải định cư ở đây ra, còn lại nhiều người mua nhà ở đây hoàn toàn chỉ coi như là nơi để hưu nhàn nghỉ phép, bình thường sẽ không ở chỗ này. Cho nên toàn bộ tiểu khu, mười biệt thự thì có đến bảy, tám cái là bỏ trống. Cho dù như vậy, nhưng bảo an ở đây làm vẫn rất đúng mực, những phú hào quý nhân bên ngoài đã mua nhà ở trên phần đất này bình thường không đến ở nhưng cũng rất yên tâm.

Nhưng mà khi Mười Một trở về mơ hồ thấy được mùi vị không ổn, hai người bảo an ở cửa cũng không phải là người mà sáng sớm hắn đi ra ngoài đã gặp.

Khuôn mặt của hai người kia, hắn ở đây ba ngày nhưng chưa từng thấy.

Đối với việc Mười Một đến, hai gã bảo an cũng không có cử động dị thường gì, rất tùy ý mà đưa ánh mắt qua để cho hắn đi vào. Mười Một mang theo đáy lòng một tia nghi hoặc mà đi tới biệt thự nơi Dương Tư Vũ cùng người nhà đang ở tạm, xuống xe đi tới cửa, trước tiên kiểm tra cửa một lần xem có dấu vết bị cậy phá hay không, nếu cửa phòng bị người dùng sức phá hủy có lẽ sẽ còn vết tích, sau khi xác định tất cả đều bình thường, Mười Một mới vươn tay ra ấn chuông cửa.

Ngay trước khi ngón tay gần tiếp xúc với chuông cửa một giây. Hắn bỗng nhiên ngừng động tác, sau đó nhìn chằm chằm chuông cửa mà chậm rãi thu tay lại. Tuy rằng cái chuông cửa này đúng là bên ngoài không dẫn điện. Thế nhưng vừa ngay lúc gần chạm tới chuông cửa thì ngực hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ. Tuy rằng chuông cửa không bị động tay chân gì, nhưng Mười Một cũng không ngốc đến mức mà tự mình đi làm vật thí nghiệm. Hắn lùi lại lui xuống dưới bậc thềm. Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai đang để mở, bỗng nhiên chạy ra dùng sức mà đạp lên trên tường một cái, cả người giống như đạn pháo bay lên trên, bám vào sườn mái của lầu hai, thân thể cuộn lại thành một khối giữa không trung, dễ dàng nhảy đến. Đẩy đẩy cửa sổ ra, cũng không có khóa, Mười Một nhẹ nhàng mở cửa sổ lắc mình mà nhảy vào.

Ngay khi Mười Một bước một bước ra hành lang của lầu hai, bỗng nhiên từ phòng khách lầu một truyền đến một trận tiếng vỗ tay. Đồng thời có một giọng nam dùng Ưng Ngữ nói: "Không hổ là vương bài của Ám Dạ tổ, nếu như không phải luôn nhìn ngươi đi vào, ta sợ rằng thực sự không thể phát hiện ra ngươi." Truyện được copy tại Truyện FULL

Mười Một nhíu nhíu mày, hắn đã cố gắng cẩn thận hết sức rồi mà vẫn bị người này phát hiện. Nhưng nếu đã bị phát hiện rồi, hắn cũng chẳng cần phải trốn tránh nữa, rất tiêu sái đến chỗ lan can mà nhìn vào phòng khách tầng một.

Trong phòng khách hoặc đứng hoặc ngồi có sáu người năm nam một nữ, điểm giống nhau duy nhất chính là mỗi một người đều là huyết khí ngút trời, có thể nhìn ra được, cả sáu người đều là đi ra từ trong đống người chết, đích thực chính là thiết huyết chiến sĩ. Trong đó năm người phân tán tại vị trí các góc trong phòng khách, trong tay đều giơ một khẩu súng nhắm vào Mười Một. Chỉ có nam nhân vừa nói là vẫn ngồi trên sô pha, trên đùi đặt một chiếc laptop, bên trong màn hình máy tính chính là hình ảnh theo dõi của toàn bộ tiểu khu. Nhìn thấy cái máy tính kia, Mười Một không khỏi ném ra một ánh mắt khinh thường, chẳng trách có thể phát hiện ra hành tung của mình.

Ánh mắt từ trên người sáu người này chuyển qua những người ở chỗ khác. Tay da trắng cùng tay mặt đen đều quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt hướng xuống dưới. Từ góc độ của Mười Một nhìn không ra bọn họ là sống hay chết. Dương Tử Nghiệp cũng đã vô lực mà ngồi ở trong góc, trợn tròn mắt, trên trán còn có một lỗ máu do súng lục bắn, máu tươi vẫn đang không ngừng mà chảy ra. Trong phòng người duy nhất không nhìn thấy đó là thê tử của Dương Tử Nghiệp, còn cả Dương Tư Vũ nữa.

Ánh mắt Mười Một tại chỗ nhìn quét khắp chung quanh một vòng, lúc này người phương Tây tóc vàng ngồi ở sô pha dường như đã đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, liếm liếm môi cười nói: "Hai nữ nhân kia đều ở trong phòng phía sau ta, con bé Phương Đông thực sự rất không tệ, không nghĩ tới còn là một xử nữ. Ha ha…"

Mười Một con mắt híp lại một chút, mơ hồ lộ ra sát khí dày đặc hơn.

"Tức giận cái gì?" Nam tử tóc vàng nhếch miệng nói: "Thật không biết ngươi như thế nào có thể tốt nghiệp được, ngươi được huấn luyện rất không đạt yêu cầu mà. Mười Một! Lẽ nào giáo quan của ngươi không dạy qua ngươi, nữ nhân, chỉ là công cụ tiết dục của chúng ta, ngàn vạn lần không nên cùng bất kì một nữ nhân nào phát sinh cảm tình."

Nữ nhân duy nhất giữa phòng lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử tóc vàng, nhưng không mở miệng phản bác.

Mười Một hé mở miệng ra, một thanh âm băng lãnh không có nửa điểm cảm tình theo từ trong miệng phun ra: "Ngươi là ai?"

"Ta?" Nam tử tóc vàng bốn mươi tuổi này cười nói: "Tổ trưởng Ám Thiên cửu tổ Huyết Ưng. Giống ngươi, ta cũng là vương bài của Ám Thiên tổ."

Mười Một lạnh lùng nói: "Ma Quỷ!"

"Ha ha, nhờ phúc của ngươi, ta mới có thể đến thế giới Phương Đông du lịch, còn có thể được hưởng thụ mùi vị của xử nữ Phương Đông, loại mùi vị này thật đúng là khiến ta phải bồi hồi. Ừm, ta đã quyết định, chờ sau khi giết ngươi, nữ nhân này ta phải mang theo về, mỗi ngày giày vò nàng! Ha ha, ha ha ha…"

Mười Một lạnh lùng nhìn Huyết Ưng, sát khí trong mắt càng càng ngày càng đậm. Thậm chí ngay cả tóc cũng đều bị không khí này ảnh hưởng, không gió nhẹ nhàng bay lên.

Cảm nhận được sát khí như thủy triều dâng trào từ Mười Một, Huyết Ưng hơi bị cứng lại, thế nào cũng cười không nổi nữa: "Một nữ nhân mà thôi, đáng giá để ngươi tức giận như vậy sao?"

Mười Một không có trả lời, một khẩu súng lục bỏ túi của Long Hồn đã lặng lẽ rơi vào trong lòng bàn tay.

Huyết Ưng thở dài tiếp tục nói: "Nhưng mà ngươi cũng rất được đấy chứ, ngay cả tam đại chuẩn vương bài của Ám Dạ tổ, còn có một chi Nhật Sơ bộ đội của Tiểu Trùng Quốc đều có thể bị chết trong tay ngươi. Nếu không như vậy, tổ chức cũng sẽ không phái ta ra. Ngươi làm như thế nào vậy?"

Huyết Ưng ngẩng đầu nhìn Mười Một, nhếch miệng cười nói: "Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao ngươi lập tức sẽ chết ở trong tay ta. Yên tâm, ta sẽ rất ôn nhu mà tách hầu của ngươi ra. Ha ha ha ha…"

Đúng lúc này, Mười Một đột nhiên từ sau nhảy đi, vừa nhảy hai tay vừa giơ lên, nòng súng nhắm ngay vào một nam sát thủ ở trong góc bên phải.

Cũng ngay lúc đó, ngoài Huyết Ưng ra thì năm tên sát thủ khác cũng đồng thời hướng Mười Một nổ súng, "Bang bang bang bang" Tiếng súng đó liền không dứt bên tai.

Xen lẫn giữa những tiếng súng vô cùng chói tai có một tiếng "bụp bụp", đó chính là tiếng súng lục từ trong tay Mười Một. Nam tử bị Mười Một nhắm vào cũng không phải tay vừa, tại trong khi Mười Một nhấc tay lên hắn đã biết mục tiêu của Mười Một chính là mình, cũng tại ngay trước khi đối phương nổ súng đã hướng ngay bên cạnh di chuyển một chút. Chính là hắn biết di chuyển thì giống nhau Mười Một cũng biết di chuyển, trong nháy mắt viên đạn bắn ra không trúng, Mười Một đã lần thứ hai điều chỉnh, dường như ngay khi tiếng súng vang lên, chợt "bụp" một cái trên hốc mắt trái của nam tử này lập tức xuất hiện một lỗ máu không lớn, đạn xuyên vào trong đầu của hắn, rất nhanh đã đưa hắn rơi vào trong đường chết.

Chính là khẩu súng lục bỏ túi này của Long Hồn có những điểm khác biệt. Súng rất nhỏ vẻn vẹn nằm gọn trong lòng bàn tay vì vậy mà đường kính viên đạn cũng rất bé. Dung lượng băng đạn cũng là khuyết điểm. Nhưng mà ưu điểm của nó cũng rất rõ rệt, đó chính là tốc độ bắn cùng lực xuyên thấu đã được nâng cao đến mức độ cực đại. Nếu như đổi lại là một khẩu súng lục khác, một súng vừa rồi có lẽ tên sát thủ này còn có thể tránh được, đáng tiếc là tốc độ bắn của khẩu súng lục bỏ túi này so với súng lục phổ thông đã được nâng cao, không còn giống nhau nữa, hắn sơ ý một chút thì đã đánh mất đi tính mạng rồi.

Khoát tay cũng đã giải quyết một người. Những người còn lại không khỏi bị đơ ra, có chút giật mình vì đã xem thường bản lĩnh của Mười Một. Huyết Ưng nhanh chóng rút ra một khẩu súng lục, gầm nhẹ nói: "Tập trung hỏa lực!"

Tiếng súng trong phòng càng thêm dày đặc, lúc này Mười Một đã lùi về chỗ mà từ phòng khách lầu một nhìn không thấy được. Cúi đầu nhìn một chút vai trái, một cái lỗ máu lớn đã sinh ra trên chỗ vai đó, quần áo bên cạnh đã bị máu tươi nhuốm đỏ. Mười Một dù sao cũng không phải thần, tốc độ có mau nữa nhưng cũng không thể bằng đạn, tuy rằng vừa ra tay thì đã bắn chết một người, nhưng mà chính hắn cũng phải trả giá cho một súng vừa rồi. Hơi cử động vai trái một chút, mặc dù vết thương có chút đau đớn, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến cử động của vai trái. Mười Một yên tâm nhanh chóng chuyển khẩu súng lục bỏ túi trong tay trái sang bên tay phải, Trảm Nguyệt đen thui kỳ dị đã thay cho vị trí của súng lục xuất hiện bên trong lòng bàn tay trái.

Năm người dưới lầu sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Mười Một liền ngừng bắn, cho một nam một nữ hai người tiếp tục canh giữ ở đại sảnh, giơ súng quay về phía trên lan can. Mặt khác hai người thì hướng thẳng đến thang lầu, mà Huyết Ưng cũng giẫm lên bàn trà, nhún người nhảy lên, vừa khớp chế trụ phía ven ngoài lan can. Ngay khi Huyết Ưng muốn xoay người đi lên, đột nhiên nhận thấy được nguy cơ to lớn, gần như nghĩ cũng không kịp nghĩ lập tức co tay lại. Cùng lúc đó, trên lầu hai "bụp" một tiếng vang lên, một viên đạn bắn lên tường bê tông sát bên cạnh ngay tại năm ngón tay ban nãy của Huyết Ưng, một chút bê tông vụn bắn ra tung tóe. Huyết Ưng không khỏi lấy làm kinh hãi, tốc độ bắn của khẩu súng này tốt kinh người, nếu như hắn co tay chậm nửa giây, bây giờ một tay cũng đã bị phế đi rồi.

Mười Một sau khi bắn ra một súng liền lao ra từ lầu hai ngôi nhà. Vừa mới chui ra nửa cái đầu, dường như nhận thấy được cái gì, lập tức liền lùi về phía sau quay về trong phòng.

Cùng lúc đó, "chíu chíu" liền hai tiếng đạn bắn vào cửa sổ lầu hai của ngôi nhà.

Bên ngoài còn có hai người! Mười Một lập tức nghĩ tới hai gã bảo an kia, khi đi vào tiểu khu hắn đã đã từng sinh ra hoài nghi đối với hai gã bảo an kia, nhưng mà rõ ràng hai người này đều chỉ là người bình thường, hơn nữa không chịu qua huấn luyện, trên người cũng không có sát khí hay huyết khí, cho nên ngay cả Mười Một cũng nhìn không ra. Không biết Huyết Ưng bọn họ là từ đâu tìm đến được hai tên người thường bằng lòng chịu nguy hiểm này. Rất rõ ràng bọn họ đều không phải người của Ma Quỷ, có lẽ là Huyết Ưng tạm thời thuê đến.

Lúc này, hai gã sát thủ đã xông lên lầu hai. Mười Một để tay sau lưng bắn ra một súng, đạn đập lên trên góc tường tại chỗ bắn ra một chum hoa lửa. Lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi này, Mười Một nhanh chóng nhảy vào một căn phòng trống ở bên cạnh, không ngừng lại mà hướng thẳng về phía cửa sổ được khép kín của căn phòng. Khi cách cửa sổ còn có một đoạn khoảng cách, Mười Một tung mình nhảy vút lên, "Rầm" một cái cả người xuyên qua lớp cửa thủy tinh bay ra ngoài.

Ngoài phòng phía dưới lầu, hai gã trong trang phục người bảo an giật mình khi nhìn thấy Mười Một phá cửa sổ mà ra, sau khi nhất thời kinh động lập tức phản ứng lại, vội vàng nhanh chóng giơ súng lên định bắn. Thế nhưng Mười Một so với bọn hắn lại nhanh hơn một bước, cùng lúc phá cửa sổ ra, một đạo tia sáng đen thui từ trong tay trái đã quăng ra bên ngoài, Trảm Nguyệt vẽ ra một cung rộng quỷ dị xoay tròn bay nhanh lướt qua cổ của hai gã bảo an, sau khi bay quanh một vòng, lại lần nữa trở về trong tay của Mười Một.

Chiêu này là sát chiêu lớn nhất của Mười Một, Yến Luân Hồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.