Chương trước
Chương sau
Nghe đến tên Tiểu Bảo, Nhược Thủy gật đầu, hỏi: "Bát đại thiếu gia Kinh thành phải không?"

Âu Dương Ninh bĩu môi: "Ừ... Bát đại thiếu gia! Tiểu Bảo là Bát đại thiếu gia, Tiểu Khang đó cũng là Bát đại thiếu gia. Ca ca người ta vốn cũng được kể trong Bát đại thiếu gia, có điều ca ca khinh thường cái danh đó mới tự bỏ nó đi, sau này có một tên họ Lục thế vào..."

Nhược Thủy nhăn mặt: "Hóa ra Lâm đại ca cũng là Bát đại thiếu gia? Cô không nói là tôi không biết đó!"

Âu Dương Ninh ngửa đầu cười vang: "Chị còn không biết nhiều chuyện nữa ấy chứ! Ca ca không những từ chối Bát đại thiếu, còn không thích tham gia Thiếu Hoàng Phái, nhiều lắm chỉ là quan hệ với họ một chút thôi. Trước kia có người bảo rằng ca ca là đảng viên Thiếu Hoàng Phái, thế là bị đại ca điên tiết đánh cho một trận...!"

Nhược Thủy chau mày: "Tại sao vậy? Lâm đại ca có xích mích với Thiếu Hoàng Phái hay sao?"

"Xích mích thì không, chỉ là đại ca không thích mấy thiếu gia cậu ấm đó, nói bọn họ quá dung tục..."

Nhược Thủy cười: "Hóa ra Lâm đại ca lại có tính cách như vậy...!"

Âu Dương Ninh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi tung, hào hứng: "Đừng nhìn bề ngoài ăn to nói lớn mà tưởng đại ca không biết dịu dàng, thật ra với người ta và Nhi tỉ ca ca quan tâm tỉ mỉ lắm đó. Còn nữa, ca ca đối với bạn bè tốt lắm. Chỉ cần đại ca coi người là bằng hữu, khẳng định sẽ làm vì người bất cứ chuyện gì..."

Nhược Thủy lại cười: "Thế nào mà tôi cứ thấy cô nói như bà mối ấy nhỉ?"

Âu Dương Ninh nghiêng đầu nhìn sang, bất chợt cười phá lên: "Hihi... đúng vậy... Có hứng thú làm đại tẩu tương lai thứ ba mươi chín của người ta không?"

"Ấy đừng...! Tôi không muốn bị làm một nét gạch trong bảng thống kê thành tích của anh cô đâu..."

"Ha ha... " Âu Dương Ninh lại cười, có điều mới được hai tiếng đột nhiên im bặt, khẽ thở dài.

Hai ngày ở cùng nhau, Nhược Thủy tuy đã quen với tính tình thất thường của Âu Dương Ninh nhưng lúc nào cũng có chút cảm giác ứng phó không kịp. Như lúc này chẳng hạn, rõ ràng đang hết sức cao hứng lập tức lại xầm xì được ngay.

Nhược Thủy nghiêng đầu ngó mặt Âu Dương Ninh: "Tiểu Ninh, làm sao rồi?"

Âu Dương Ninh trừng mắt nhìn về phía 11 đằng xa, hừ nhạt: "Cũng tại cái tên đầu gỗ đó cả!"

"Liên quan gì đến anh ta vậy?"

Âu Dương Ninh giọng oan ức: "Ai bảo hắn cứ bám lấy chị người ta, để bây giờ chị ấy bênh vực hắn, cả đại ta cũng bênh vực hắn. Hắn bắt nạt ta bọn họ không lại giúp, còn nói ta thế nọ thế kia..."

Vừa nghĩ đến tên đầu gỗ đáng ghét, Âu Dương Ninh bực mình giơ chân đá mạnh lên mặt sóng, một chùm bọt nước tung bay ướt hết ống quần.

Nhược Thủy thở dài: "Sở Nguyên kỳ thật cũng không đến nỗi tệ như vậy..."

Âu Dương Ninh lập tức phản bác: "Hắn còn tệ hơn nữa đó, chị đừng có bị lừa! Nói cho chị nghe, có lần người ta gặp hắn giữa đường, chỉ gọi hắn thôi mà hắn không thèm để ý. Người ta đã chạy theo gọi mà hắn còn định đánh, còn cầm......"

Vốn muốn kể 11 còn cầm cả súng, nhưng nghĩ nói vậy khéo làm Nhược Thủy sợ, Âu Dương Ninh lập tức sửa lại: "Tài xế Tiểu Lục chạy ra cứu người ta, Đầu gỗ còn gây sự đánh cho Tiểu Lục bị thương ở tay, mấy tháng vẫn không cử động được. Cha người ta sau đó còn mắng người ta một trận, rõ ràng là Đầu gỗ không đúng, sao ngay cả cha cũng bênh hắn? Ta ghét hắn, ta hận hắn!"

Nhược Thủy không nhịn được bật cười: "Vì chuyện này mà cô ghét Sở Nguyên?"

"Hắn còn đáng ghét nhiều thứ lắm! Không chỉ bắt nạt người ta, hắn còn bắt nạt cả Long Lệ. Tiểu Lệ là đồng học người ta, cũng là bạn tốt nhất, thế mà hắn dám doạ nó khóc cả mấy ngày..." Âu Dương Ninh trừng mắt nhìn 11, nghiến răng: "Thù này, ta nhất định phải báo!"

"Hắt xì!"

11 đang đào rễ cây đột nhiên hắt hơi một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời và lá cây lay động theo gió, xoa mũi mấy cái rồi lại tiếp tục đào.

Nhược Thủy thật sự không biết nên hóa giải mối "thâm cừu đại hận" của Âu Dương Ninh như thế nào. Nói đi nói lại, rốt cuộc cũng chỉ là mấy chuyện dằn dỗi trẻ con. Có điều cô cũng phải công nhận, 11 có kiểu biểu hiện không giống ai. Ngay lúc mới được Liệt Hỏa giới thiệu vào Long Hồn, tính cách của 11 cũng làm hầu hết người ở đó không vừa mắt, thậm chí có lần hắn còn đánh cả Bách Biến. Lúc đó Nhược Thủy cũng rất chán ghét hắn, nên bây giờ cô có thể hiểu được cảm giác của Âu Dương Ninh.

Cho tới mấy ngày trước, Nhược Thủy vốn cũng không định quan hệ gì với hắn, chỉ là như đồng sự bình thường, ngồi cùng ăn bữa cơm, bàn một chút công việc, xong xuôi ai đi đường nấy. Nhưng khi chính thức tiếp xúc thì bất giác ấn tượng của Nhược Thủy thay đổi hắn, thậm chí cô còn cảm giác được 11 thực ra không hề đáng ghét như biểu hiện bên ngoài của hắn, ngược lại còn có rất nhiều điểm đáng tán thưởng. Chỉ là hắn luôn luôn chôn con người của mình ở rất sâu, sâu đến không ai có thể đào lên được...

Càng tiếp xúc, Nhược Thủy càng phát hiện nhiều ưu điểm của 11. Thông minh, cẩn thận, bình tĩnh, khả năng quan sát kinh người, bản lãnh cao siêu, kiến thức uyên bác, đúng là một tổ hợp hoàn mỹ. Nếu không phải hắn lúc nào cũng mang khuôn mặt lạnh như băng như mặt giả, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn kết làm bằng hữu.

Nhựợc Thủy nghĩ không ra, tại sao hắn lại đóng băng nội tâm, chôn chặt tình cảm của mình như vậy?

Điều khiến cô khó thể tưởng tượng nhất chính là Âu Dương Nguyệt Nhi, thiên thần ca nhạc, nữ nhân hoàn mỹ của tất cả các nam nhân, lại có thể thích 11, thậm chí còn không hề che giấu. Tin tức này đúng là sét giữa trời quang, đầu tiên Nhược Thủy còn có chút cảm giác không thể chấp nhận được, chỉ là lâu lâu mới quen dần mà thôi.

Sự lo lắng của cô giờ lại chuyển sang Âu Dương Ninh. Dựa vào trực giác của nữ nhân, Nhược Thủy lờ mờ thấy cô bé thực ra không ghét 11 đến mức như vậy, chỉ là không thích nhìn hắn và Nguyệt Nhi ở cùng một chỗ. Về phần tại sao Nhược Thủy không hiểu rõ, dù sao cô cũng không phải là nhà tâm lý học.

Có thể Âu Dương Ninh thấy hắn không xứng với Nguyệt Nhi, cũng có thể sâu trong tiềm thức có gì đó nhắc nhở cô bé, nếu 11 và Nguyệt Nhi nên chuyện thì chính mình sẽ không có cơ hội nữa. Những tâm tư kiểu này của một tiểu cô nương, thật sự rất khó diễn giải.

Nhìn bộ dạng chau mày nghiến răng của Âu Dương Ninh, Nhược Thủy chợt động tâm, hỏi: "Tiểu Ninh, cô thích anh rể tương lai là người thế nào?"

"Thế nào à?" Âu Dương Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, giơ tay đếm: "Anh tuấn tiêu sái, bản lĩnh cao cường, trí như Gia Cát Lượng, võ như Quan Vân Trường. Cơ bản nhất là hắn phải yêu chị ta thật lòng, còn phải thương yêu người ta nữa..."

Nhược Thủy bật cười: "Người như thế, có khác gì điều kiện kén chồng của cô tối hôm qua?"

"Không khác thì sao? Ta cũng như chị ấy, nhất định phải tìm một nam nhân đệ nhất thiên hạ!"

Nhược Thủy thử dò xét: "Nếu thật sự có một nam nhân như vậy, cô sẽ lấy anh ta hay nhường cho Nguyệt Nhi tỉ?"

"Hả? " Âu Dương Ninh xoa xoa mũi, nghĩ một lúc rồi hùng hồn: "Vậy... trước hết cho chị ấy đi. Chị ấy lớn hơn tuổi, tự nhiên phải kết hôn sớm hơn mà..."

Nhược Thủy thử thuyết phục: "Cảm tình đâu thể nhường đi nhường lại được?"

"Nếu không thì làm sao bây giờ? Người ta mà lấy chồng trước, cha mẹ chắc chắn không đồng ý, cả người ta cũng không muốn. Đương nhiên phải... nhường cho chị ấy rồi!"

"Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó à? Người ta tìm người khác...!"

Nhược Thủy không khỏi phải lắc đầu: "Cô đặt điều kiện cao thế, nếu thực sự có nam nhân như vậy thì cả thiên hạ tìm được một là may mắn rồi, làm sao cùng một lúc có những hai người?"

Âu Dương Ninh nhún vai vẻ bất cần: "Thiên hạ nhiều xú nam nhân như vậy, ta không tin là tìm không được!"

Nhược Thủy lại hỏi: "Nếu thật sự có nam nhân như vậy, hơn nữa nếu cô thật sự rất thích hắn, cô có thể nhường cho chị ấy không? "

Âu Dương Ninh cảnh giác, trừng mắt nhìn: "Chị tò mò thế làm gì?"

Nhược Thủy nhún vai, ra vẻ không có gì: "Chỉ là nếu..."

"Nếu à... vậy phải xem chị ấy có thích hắn không. Nếu chị ấy thích, người ta... vẫn có thể nhường. Ai bảo chúng ta là hai chị em chứ!"

Nhược Thủy vươn tay vén mái tóc rối giúp Âu Dương Ninh, trong lòng không khỏi thầm thở dài.

Nha đầu ngốc, nếu thật sự có lúc ấy, sợ rằng người sẽ không nhẹ nhàng được như vậy. Chỉ mong ngày đó vĩnh viễn không bao giờ tới......

Âu Dương Ninh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mắt sáng lên, câu nói như không kìm được bật ra: "Tiểu Nhu, thời cổ nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, có phải không?"

"Là thật đó!" Nhược Thủy giật mình, mơ hồ có chút bất an, hỏi: "Cô đang suy nghĩ cái gì đó?"

Âu Dương Ninh chu môi: "Tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp mà đàn bà không thể tam phu tứ sủng, công bằng ở đâu chứ?"

Nhược Thủy lúc này mới thở dài một hơi, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, tới gần gõ nhẹ lên trán cô bé: "Cái đầu này, sao chuyện đó cũng nghĩ được ra vậy?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Ái da...!" Âu Dương Ninh xoa xoa trán, cười hì hì: "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới, hỏi một chút. Ài... Tiểu Nhu, nam nhân tại sao có thể lấy nhiều lão bà như vậy? Tại sao đàn bà không thể lấy nhiều lão công chứ?"

Nhược Thủy hết cách, cười khổ: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là Trung Quốc từ xưa tới nay lúc nào cũng là xã hội phụ hệ, Hoàng đế đều là nam nhân, ngẫu nhiên có được một nữ Hoàng đế thì sau này lại nhường ngôi cho con trai. Kể cả trong nhà thì cũng đều là nam nhân đứng chủ. Thời cổ đại, tôn ti nam nữ rất nghiêm khắc, đàn bà từ nhở tới lớn đều phải tuân theo tam tòng tứ đức. Nam nhân được tự do lấy thiếp hoặc tục huyền, còn đàn bà mà chồng chết thì bắt buộc phải thủ tiết. Ngày xưa, đàn bà tiết còn bị người ta dùng đá ném chết hoặc bỏ rọ trôi sông..."

"Ah...? " Âu Dương Ninh bưng cằm khiếp hãi: "Đàn bà ngày xưa quả là đáng thương, bọn nam nhân ấy thật ghê tởm!"

Nhược Thủy gật đầu, tiếp tục nói: "Tam thê tứ thiếp hình thành thế nào ta cũng không biết, hình như thời cổ khi bắt đầu có chiến tranh thì cũng sinh ra chuyện tam thê tứ thiếp. Thời chiến tất cả nam nhân đều phải ra trận, đánh nhau một hồi là chết cả ngàn vạn người. Nam nhân chết nhiều như vậy, thành ra số đàn bà đơn độc rất là lớn, đại khái từ lúc đó bắt đầu cho phép nam nhân có thể lấy mấy lão bà, sinh ra nhiều con để tương lai lớn lên lại ra chiến trường..." Nói tới đây, cô cười cười: "Tôi chỉ là đoán như vậy, chưa chắc đã là thật đâu!"

"Nhưng chị nói có lý đấy chứ!" Âu Dương Ninh vung vậy nắm tay, miệng hừ nhạt: "Dù sao thì nam nhân cũng xấu xa, được oản lại muốn cả mâm cỗ chứ. Một lão bà không đủ, phải ba bốn bảy tám mới cam tâm. Cho hắn lấy nhiều lão bà như vậy hắn vẫn không cam lòng, thể nào cũng lại muốn càng lấy nhiều lão bà. Hừ, xú nam nhân... nói gì cũng không phải là tốt..."

Nhược Thủy cười cười: "Hình như cô rất có thành kiến với nam nhân thì phải?"

"Đâu phải thành kiến, sự thật là như vậy mà. Trên đời không một nam nhân nào là người tốt, toàn là lũ quạ đen đáng ghét. Ta ghét nhất là quạ đen, ghé cả Đầu gỗ nữa!"

Nhược Thủy khuyên: "Đâu thể vơ đũa cả nắm như vậy được, nam nhân tốt vẫn có đấy chứ, ví như cha hay đại ca cô, đúng không?"

"Phải, phải!" Âu Dương Ninh gật đầu: "Ta thừa nhận cha ta là nam nhân tốt, nhưng không phải là người cha tốt nha... Chỉ có ca ca là hảo nam nhân, càng là hảo ca ca...!"

"Cho nên mới nói nam nhân tót trên đời vẫn có, đúng không?"

Âu Dương Ninh suy nghĩ một chút, chợt gật đầu láu lỉnh: "Chị nói cũng có chút đạo lý... Hihi, tức là cũng hiểu được ca ca người ta là nam nhân tốt đúng không? Hay muốn làm chị dâu tương lai thứ ba chín của người ta rồi? Muốn không người ta làm mối, lát nữa sẽ tiết lộ một chút ý thích của ca ca cho mà nghe..."

Nhược Thủy nhất thời dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này chuyển đề tài còn nhanh hơn cóc nhảy, đầu óc chậm hiểu một chút là lẫn lộn hết rồi.

Đúng lúc ấy, Âu Dương Ninh chợt tắt hẳn nụ cười, giơ chân đá mặt nước: "Đồ nam nhân đáng ghét tới rồi!"

Nhược Thủy quay đầu nhìn, thấy Khang Hữu Nghiệp tay cầm chiếc mũ đựng canh, nét mặt tươi cười bước nhanh lại phía này. Đến trước mặt Âu Dương Ninhm hắn ta chìa chiếc mũ ra: "Tiểu Ninh, tôi đích thân nấu canh hải sản này. Tiểu Nhu, cả cô cũng nếm thử xem..."

"Hây..." Âu Dương Ninh ngửa đầu ra sau, giơ bàn phẩy lia lịa trước mũi, mặt nhăn nhó: "Cái gì vậy? Sao bốc mùi thế?"

"Cái này......" Khang Hữu Nghiệp có chút xấu hổ: "Chúng ta đang ở trên hoang đảo, không mang theo đồ ăn, cũng chỉ có cách này thôi. Tiểu Ninh cứ thử xem, kỳ thật ăn vẫn ngon đấy chứ? Hơn nữa cảm giác ăn ngoài hoang dã này, bình thường tại tửu điếm chúng ta đâu có được thể nghiệm?"

"Cám ơn..." Âu Dương Ninh lui vội ra, tay quạt mũi càng mạnh: "Đặc sản này anh cứ hưởng thụ một mình đi, tôi thì vô phước rồi..." Nói đoạn quay người chạy thật nhanh.

Khang Hữu Nghiệp đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhược Thủy. Cô mỉm cười rất lịch sự: "Xin lỗi, tôi lại không thói quen ăn đồ người khác nấu cho người khác. Nếu muốn ăn, tôi sẽ tự tay nấu... " Nói xong cũng co chân chạy mất.

Khang Hữu Nghiệp thở dài thườn thượt, lại cầm chiếc mũ chạy đi tìm Phan Hiểu Kiều, kết quả cũng không biết nói năng gì mà Phan Hiểu Kiều nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng vào mũi hắn ta mắng sa sả.

Bạch Quản cùng Trương Hoàng đang tán gẫu câu được câu chăng với Âu Dương Lâm, thấy vậy thở dài: "Con mụ điên, lại bắt đầu lên cơn rồi...!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.