Chương trước
Chương sau
Lãnh Dạ suy đoán: "Chắc chúng có để ý tới chuyện ngoài dự tính này nhưng cũng không mấy bận tâm, hoặc giả ngay từ đầu đã để ý nhưng mấy chục năm không có chuyện gì nên dần dần buông lỏng. Chỉ thế mới giải thích được vì sao mấy hang động đó đều lắp camera nhưng lại không có người canh gác, rõ ràng bọn chúng không ngờ có người qua rạch nước lặn vào."

Nói đoạn quay sang 11, hỏi: "Phải rồi Sở Nguyên, sao cậu biết rạch nước có vấn đề?"

"May mắn thôi." 11 liếc nhìn Lãnh Dạ, đáp lạnh nhạt.

"May mắn à?" Cơ má Lãnh Dạ lại co giật mấy cái... Lẽ nào 11 hoàn toàn không biết trong rạch nước có gì, chỉ là nhất thời tò mò nhảy xuống lặn vào? Hay là sục sạo mãi nóng quá muốn xuống nước ngâm cho mát, tình cờ phát hiện ra hang động?

Đánh chết Lãnh Dạ cũng không tin 11 chỉ đơn giản như thế, nhưng người ta đã tỏ rõ ý không muốn nói thì sao ai dám truy hỏi. Chọc giận gã Ngao tinh này, có quỷ mới biết hắn sẽ phản ứng thế nào.

Hỏa Điểu xen vào: "Bây giờ thế nào? Xông vào chứ?"

Lãnh Dạ thúc ngay một cùi tay lên ngực hắn ta, nhiếc móc: "Trong đầu cậu là óc hay gì hả? Xông bừa vào khác nào tìm chết? Tất nhiên phải trở về chuẩn bị đã chứ!"

Hỏa Điểu không chịu thua, trừng mắt nhìn lại: "Vớ vẩn! Ai chả biết phải quay về chuẩn bị? Ý của tôi là……."

"Ý gì? Cậu có thể có ý gì chứ? Đầu óc gã dâm trùng như cậu ngoài ăn uống gái gú cờ bạc ra còn nghĩ nổi gì khác hả....?"

"Tôi... anh… anh...... "

"Tôi gì mà tôi? Anh gì mà anh? Nghĩ lại mà xem, dâm trùng nhà cậu có phải cả ngày ngoài tơ tưởng đàn bà rốt cuộc vẫn là đàn bà không? Này, đừng làm bộ liều mạng với tôi! Không nghĩ đến đàn bà, chẳng lẽ nghĩ đến đàn ông chắc? Không phải là nghĩ đến tôi đấy chứ? Hây hây... cám ơn, nhưng tôi thực sự không lấy đâu ra hứng thú với cậu... Nhìn bộ dạng cậu xem, cơ chẳng ra cơ, mỡ không ra mỡ… Hây... xắn tay áo làm gì? Muốn đánh nhau hả? Được, xông vào đi!"

11 lạnh nhạt liếc qua cặp hề xiếc, đoạn thờ ơ quay người đi xuống núi. Chợt tiếng Long Uy thông báo: "Đã tìm thấy Cuồng Triều!"

11 vừa đi vừa nói: "Kết nối đi!"

Trong tai nghe khẽ vang một tiếng "tít", giọng Cuồng Triều vang lên: "Hi! Đã lâu không gặp!"

"Hai ba cái con khỉ!" Lãnh Dạ bực tức: "Lặn cả nửa năm không thèm sủi tăm, tiểu tử nhà ngươi chết ở đâu thế hả?"

"Nếu sủi lên nửa cái tăm, chúng tôi đã đến sống trong nhà mấy bộ ngành Bắc Kinh rồi!"

Hỏa Điểu che miệng cười khoái trá, cuối cùng đã đến lúc Lãnh Dạ phải lãnh chưởng!

Lãnh Dạ hằn học lườm Hỏa Điểu, giọng càng chì chiết: "Bỗng dưng muốn chết nên ló mặt ra chứ gì?"

"Là vì anh thiên cầu vạn khẩn nên tôi mới miễn cưỡng ra gặp một lần, được chưa?"

"Cầu cái cục c...! Tôi mà phải cầu xin cậu ấy hả?"

"Không cầu xin chứ gì? Vậy thì tôi đi...!"

Lãnh Dạ xua tay vẻ không chút bận tâm: "Đi đi, biến đi! Mai tôi mua vòng hoa tiền giấy đến thăm cậu!"

"…….."

Cuối cùng Cuồng Triều đành im bặt. Nói về công phu mồm mép, khi Lãnh Dạ tự xưng đệ nhị thì đúng là không ai dám nhận đệ nhất. Cuồng Triều đã được lĩnh giáo từ lâu, lần nào đấu khẩu gã cũng thua, có điều không gây với Lãnh Dạ không chịu được.

Lãnh Dạ cũng chỉ là chọc tức theo thói quen, thấy Cuồng Triều im lặng lại hỏi han: "Dạo này không gây rắc rối gì cho chúng tôi đấy chứ?"

"Gây cái đầu nhà anh...!" Cuồng Triều bực tức: "Chúng tôi ẩn nấp nhưng vẫn theo dõi việc của các anh đấy."

"Oh, có lòng quá nhỉ, thanh củi ve ri mục."

"Khỏi cần khách sáo đi!"

Lãnh Dạ đảo đảo mắt: "Ai khách sáo với cậu? Nhường có mấy câu mà đã vào rừng mơ bắt con tưởng bở!"

"Lãnh Dạ, im đi!" Cuối cùng 11 cũng lên tiếng: "Cuồng Triều, việc chúng tôi cần anh đã biết rồi chứ?"

"Long Uy đã nói với tôi. Chỉ cần các anh đột nhập được vào căn cứ của chúng, gài máy nghe trộm vào mạng nội bộ, bên tôi sẽ có cách đăng nhập khống chế hệ thống."

11 nhìn qua đồng hồ: "Căn cứ chúng tôi đã tìm thấy, tối mai sau giờ G chúng tôi sẽ hành động, đến khi đó nhớ giữ liên lạc!"

"Được!"

Lãnh Dạ không quên bồi thêm một câu: "Lần này nhớ lẩn cho kỹ một chút, đừng có ngờ nghệch để Long Hồn nắm đuôi. Liên luỵ cho chúng tôi là không được đâu!"

"Ngươi... đồ....!" Cuồng Triều đã thực sự muốn nổi xung. 11 nhíu mày nhìn sang, Lãnh Dạ cười trừ mấy tiếng rồi im thít.

"Cứ như vậy đi, chúng tôi quay về chuẩn bị!"

Cuồng Triều như sực nhớ ra điều gì đó, gọi nhỏ: "Sở Nguyên!"

"Ừm?" 11 lạnh nhạt đáp lại.

"Có hai tin phải nói cho cậu biết, muốn nghe hay không, tùy!"

"Tin gì?"

"Một tin tốt một tin xấu, đều liên quan đến cậu, muốn nghe tin nào trước?"

Lãnh Dạ hừ nhạt: "Lần nào cũng ra vẻ thần bí như vậy, không nghĩ ra được gì đỡ ngu xuẩn hơn hả?"

Cuồng Triều tỉnh bơ: "Tôi thích thế đấy, anh quản được sao?"

Lãnh Dạ gãi gãi mang tai: "Không quản được, thời này kẻ nợ tiền mới là Lão đại!"

"Đúng thế, anh còn nợ tôi 72 vạn tệ. Trả tiền đây!"

"Hê, không nghe nói người nợ tiền là Lão đại hử? Không có tiền, có cũng không trả!"

"Đồ bỉ ổi vô sỉ dâm đãng!"

"Được đấy! Nửa năm không gặp mà gan mật lớn phết nhỉ, dám chửi tôi hả? Cẩn thận cậu đây tính lãi với nhà người, nợ hai ba triệu cậu đây cũng không trả. Tính làm gì cậu nào?"

"Đồ……"

11 có vẻ hết chịu nổi, lạnh lùng: "Nói tin tốt trước!"

Cuồng Triều tức tối hừ Lãnh Dạ một tiếng mới báo: "Tin tốt là Thượng tướng Âu Dương Bác cuối tuần trước đã công khai ủng hộ cậu, yêu cầu điều tra lại chuyện Long Hồn bị đánh lén."

Trên mặt Lãnh Dạ lộ rõ vẻ cổ quái, chau mày: "Quân bất tham chính, Âu Dương Bác sao lại dám nhúng tay vào chính giới? Không sợ rước họa vào thân chắc?"

"Đầu lợn! Âu Dương Bác đã có một nhân chứng, đoán xem là ai?"

Lãnh Dạ vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng phải hì hì đầu hàng. Lúc đó 11 mới lạnh nhạt: "Ngụy Băng Nhan?"

"Ấy, sao cậu biết?" Cuồng Triều ngây người ra một hồi, không thấy 11 giải thích gì mới tiếp tục: "Âu Dương Nguyệt Nhi bị Huyết Hồng Hoa bắt cóc, sau đó được Long Hồn cứu thoát kịp thời. Hừm, tôi biết thực ra là do các cậu nhưng ngoài mặt không thừa nhận chuyện này, đẩy công lao về cho họ. Long Hồn khi cứu Nguyệt Nhi cũng cứu thoát một người khác, chính là Ngụy Băng Nhan..."

Lãnh Dạ liếm liếm đầu lưỡi: "Mỹ nữ hả?" Lại liếc nhìn 11, thầm hỏi thằng cha này sao lại biết được tên của mỹ nữ? Liệu có phải cũng có dính dáng đến hắn không?

Cuồng Triều không thèm lôi thôi về chuyện đó, nói tiếp: "Ngụy Băng Nhan vốn được Phong Dã Tổ huấn luyện, sau lại phản bội Tổ chức nên bị bắt tống giam trong căn cứ của Huyết Hồng Hoa, vì thế cô ta nắm được một số việc của chúng, ví như chân tướng việc Sở Nguyên liên kết với Huyết Hồng Hoa tấn công Long Hồn. Thật may là cô ta và Âu Dương Nguyệt Nhi bị giam cùng một chỗ, sau khi Long Hồn cứu cô ta và Âu Dương Nguyệt Nhi thì người của Âu Dương Bác đưa cả hai đi luôn. Cau khi tra ra được những thông tin này từ Nguyh Băng Nhan, Âu Dương Báo quyết định đưa cô ta ra làm chứng, yêu cầu điều tra lại vụ Long Hồn bị tấn công."

11 khẽ chau mày, biết việc này không hề đơn giản như Cuồng Triều nói. Nếu như việc gì cũng có thể dùng nhân chứng vật chứng giải quyết, vậy thì chính trị đã không gọi là chính trị rồi.

Hắn không hiểu Âu Dương Bác làm như vậy có dụng ý gì, nhưng có thể khẳng định nó không hề đơn giản như bề ngoài. Còn nữa, có thể nào là chủ ý của Tửu Quỷ hay Lục Dương? 11 biết rõ thân phận Ngụy Băng Nhan, dù không là phản đồ cũng không thể nào biết được một bí mật trọng đại như thế của Huyết Hồng Hoa.

Có thể khẳng định chắc chắn, thông tin Ngụy Băng Nhan cung cấp là có người mớm cung. Vậy ai bảo cô ta làm như thế? Âu Dương Bác? Tửu Quỷ? Lục Dương? Vì sao? Text được lấy tại Truyện FULL

Lãnh Dạ chau tít mày nhìn 11, vẻ mặt kỳ quặc đầy ngụ ý.

Im lặng một hồi, Lãnh Dạ lại hỏi: "Còn tin xấu là gì?"

"Tin xấu là... Nguyễn Thanh Ngữ có lẽ đang gặp rắc rối!"

"Cái giiiì...!?" 11 chưa nói Lãnh Dạ đã thốt lên: "Chuyện thế nào?"

"Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là có người đang đối đầu với cô ấy."

Lãnh Dạ lén nhìn 11, thấy hắn không biểu hiện gì bèn làm bộ nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn nào không có mắt như thế hả?"

"Sốt sắng cái gì chứ? Đâu phải là vợ anh?" Cuối cùng Cuồng Triều đã tìm được cơ hội, lập tức chọc ngoáy không thương tiếc.

"Ực!" Lãnh Dạ nuốt nhanh một miếng nước bọt, lo lắng nhìn sang 11. Trong lòng hắn tức Cuồng Triều nổ đom đóm mắt, trước mặt 11 có thể nói bừa như vậy được sao? Giành nữ nhân với Sát tinh, có mấy mạng sống mới đủ chứ!

Vẻ mặt 11 vẫn thản nhiên không nóng không lạnh, song thái dương Lãnh Dạ lại rơm rớm mồ hôi. Biết đâu gã quái thai việc gì cũng không tuân theo lẽ thường này bất ngờ cho hắn một nhát dao, đúng là chết oan trong mương cạn rồi.

Trời đất chứng giám, đúng là Lãnh Dạ chưa từng có ý gì với Thanh Ngữ, cả Âu Dương Nguyệt Nhi hay cô bé Trương Hân Hân kia nữa. Ve vãn nữ nhân bên cạnh 11, trước hết phải xem bản thân có như yêu hồ, sở hữu tám chín mạng sống hay không. Thậm chí cho dù có đến chín mạng sống, chỉ sợ gã điên 11 này cũng vẫn không đủ giết...

Lãnh Dạ vẫn còn trẻ tuổi đẹp trai, còn cả một đống em út chưa tán, hiển nhiên chưa thể chết sớm như vậy. Huống hồ trong lòng gã đã có hình bóng một người con gái, tuy người đó có vẻ như không thích hắn cho lắm...

Cũng may 11 rất "đại lượng", không tính toán với Lãnh Dạ mà chỉ hỏi: "Thanh Ngữ làm sao?"

"Bắt đầu từ nửa năm trước, tất cả công việc của Thanh Ngữ đều bị từ chối rất vô cớ. Từ nửa năm nay, hoặc là không ai dám mời cô ấy, hoặc là mỗi khi tìm được việc, làm được vài ba ngày đã bị đuổi khéo. Thời gian đó Thanh Ngữ chỉ sống nhờ vào tiền bán bản thảo truyện ngắn, nhưng mấy hôm trước cả nhà xuất bản đó cũng bị đập tan rồi, đến giờ vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Tóm lại là nguồn thu nhập duy nhất của Thanh Ngữ vừa bị cắt..."

Lãnh Dạ chau mày: "Cô ấy đã đắc tội với ai chứ?"

11 lắc đầu: "Không đắc tội với ai, là có người cố ý hãm hại!" Trong mắt hắn thoáng hiện sát cơ. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu không hẹn mà cùng rùng mình...

11 đã nổi giận!

Lãnh Dạ chỉ có thể niệm một tiếng "A di đà phật" với kẻ không có mắt kia. Dù có là cháu nội của Chủ tịch Trung quốc, gây với 11 cũng đồng nghĩa với tự đặt chân vào quan tài!

"Ừm." Cuồng Triều tán thành: "Đúng là có người cố ý hại cô ấy. Ngay mấy hôm trước, cả mẹ Thanh Ngữ cũng vừa bị đuổi việc. Hiện giờ hai mẹ con họ e là ngay cơm cũng không có mà ăn mất!"

Giọng 11 lạnh như băng: "Biết ai làm không?"

"Kẻ ra mặt là bọn đầu trọc của Ưng Bang!"

"Ưng Bang?" Lãnh Dạ ngẩn người: "Ưng Bang là thế lực ngầm của Vương gia?"

"Đúng, chính là Vương gia!"

"Là người của Vương gia?"

"Không phải, nhưng có liên quan đến Vương gia. Kẻ chủ mưu là Từ Tử Dương, cùng khoa với Thanh Ngữ, đã theo đuổi cô ấy gần hai năm nay."

Lãnh Dạ liếc nhìn 11, gãi gãi đầu: "Theo đuổi không xong, thế là hắn dùng thế lực gia tộc cắt nguồn tài chính của Nguyễn Thanh Ngữ, a đầu đó đến lúc cả cơm cũng không có mà ăn tất phải ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn, phải vậy không?"

"Cũng gần như thế...!"

Lãnh Dạ lại thở dài một tiếng: "Thằng nhãi họ Từ này lai lịch thế nào?"

"Hắn thì chẳng là quái gì, nhưng nhà hắn thì rất có thế lực. Ông nội hắn là Thành Xuyên quân khu..."

Cuồng Triều chưa nói hết, Lãnh Dạ nhanh nhảu chen vào: "Từ Khiêm?"

"Đúng, chính là Thượng tướng Từ Khiêm!"

Lãnh Dạ gật đầu: "Mẹ Từ tiểu tử hẳn là con gái của Vương gia?"

Cuồng Triều châm biếm: "Hiếm khi thấy cậu thông minh như thế!"

Lãnh Dạ khịt khịt mũi: "Chuyện hai nhà Từ Vương thông gia đâu phải bí mật gì. Lai lịch thằng nhãi ấy thật không vừa, thảo nào dám to gan lớn mật như vậy. Hừm... đúng là có chút rắc rối đây..."

"Có chút thôi sao?" Cuồng Triều hừm nhạt: "Động đến Từ Tử Dương chẳng khác nào gây với quân chính lưỡng giới. Trung Quốc sẽ tuyệt đối không để gây ra một sự kiện như Trần gia thứ hai, huống hồ thân phận chúng ta vẫn còn là tội phạm bị truy nã. Sở Nguyên, cậu phải suy nghĩ thật kỹ càng, lần này sẽ không ai đến giúp chúng ta đâu."

11 lạnh nhạt gật đầu: "Tôi biết! Cuồng Triều, anh hãy nghĩ cách gửi ít tiền cho Thanh Ngữ, đảm bảo cuộc sống cho cô ấy trước. Đợi chuyện bên này kết thúc, tôi sẽ quay về giải quyết."

"Việc này thì anh khỏi phải lo, có một bác sĩ tên Trương Viễn vẫn đang giúp đỡ cô ấy. Gia cảnh Trương Viễn rất không tồi, cha anh ta cũng là yếu nhân có cỡ, có lẽ hai người này rất hợp nhau. Quan trọng hơn là thời gian này chúng tôi thực sự không tiện ra mặt, nếu trong tài khoản của Nguyễn Thanh Ngữ tự nhiên có thêm một khoản tiền, bên an ninh chắc chắn sẽ tra ra. Như thế đối với cô ấy cũng không tốt."

11 nghĩ một hồi cũng thấy phải, lập tức bỏ ý nghĩ ra mặt giúp đỡ Nguyễn Thanh Ngữ, gật đầu: "Cũng được, chúng ta tạm thời không bận tâm chuyện đó. Đợi chuyện này kết thúc, bất kể là Vương gia hay Từ gia..." Chưa nói hết lời, ánh mắt hắn đã mỗi lúc một lạnh.

Lãnh Dạ gặng ho một tiếng, vội lảng sang chuyện khác: "Còn Âu Dương Nguyệt Nhi?"

"Nguyệt Nhi thì không sao. Âu Dương Bác không dám để cô ấy một mình, đã bố trí chỗ ở trong quân khu."

Lãnh Dạ gật đầu: "Vậy thì tốt!" Đoạn lại tiếp tục: "Nên chuồn sớm đi! Mấy người chết dưới kia chắc sẽ mau chóng bị phát hiện, tối mai muốn lên núi sẽ càng khó, chúng ta nên về sớm chuẩn bị thì hơn!"

11 khẽ ừm một tiếng, quay người đi xuống núi. Nhìn theo bóng hắn, trên mặt Lãnh Dạ hiện lên một nụ cười đau khổ...

Hình như từ ngày đi theo thằng cha này, gã chưa có lấy một ngày sống yên ổn. Huyết Hồng Hoa còn chưa diệt trừ, chuyện ở Thái Lan cũng chưa giải quyết, tự nhiên lại sinh ra vụ cả hai nhà Từ Vương. Thế lực của hai nhà này hợp lại, cả Âu Dương Bác dám chắc cũng động không nổi. Nếu sát tính của 11 thực sự nổi lên, e là vòm trời này sẽ phải thủng một lỗ rồi...

Vỗ vỗ đầu khổ não, Lãnh Dạ quay đầu định ra hiệu cho Hỏa Điểu. Phát hiện Hỏa Điểu đang nhìn mình chằm chằm, gã không nhịn được trừng mắt: "Nhìn cái gì? Chưa từng gặp ai đẹp trai tuấn tú như ta hử?"

Hỏa Điểu phì một tiếng khinh thường, bước nhanh theo 11 xuống núi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.