"Ặc, không phải." Trương Viễn có chút xấu hổ nói: "Thân thể bá mẫu sớm đã không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần đừng có vất vả quá độ thì sẽ không có vấn đề gì cả. Bây giờ ta đến xem có giúp đỡ được gì hay không mà thôi."
Nguyễn Thanh Ngữ "ồ" một tiếng, rồi cười nói: "Vậy thì anh ngồi chơi nhé, tôi đi rửa mặt đã."
Lúc này Trương Tâm Ly đang bưng một chén canh trứng cà chua nóng hổi đi ra, quở trách nói: "Sao còn gọi là bác sĩ Trương khách khí như vậy, tiểu Viễn nói như thế nào cũng đã bận bịu giúp đỡ nhà chúng ta không ít mà."
Trương Viễn vội cười nói: "Bác gái không có chuyện gì đâu, kì thật gọi là gì cũng không sao cả."
Trương Tâm Ly đem canh đặt lên trên bàn, ân cần nói: "Tiểu Viễn, cháu ngồi đi. Ài, Thanh Ngữ con ngồi nói chuyện với tiểu Viễn, mẹ phải đi có việc."
Đang ở trong toilet hứng nước rửa mặt thì Nguyễn Thanh Ngữ hô lên: "Mẹ, mẹ không ăn cơm sao?"
"Mẹ vừa ăn xong rồi." Trương Tâm Ly tháo tạp dề ra, sau khi bảo Trương Viễn không nên khách khí liền trở lại phòng thay quần áo. Lúc thay xong quần áo thì Nguyễn Thanh Ngữ cũng đã rửa mặt xong từ trong toilet đi ra.
Trương Tâm Ly kéo tay con gái nhỏ giọng nói: "Con ngồi ăn cơm với Tiểu Viễn, buổi tối nếu không có chuyện gì thì ra ngòai đi dạo một chút, đừng nên rầu rĩ nằm dí ở nhà, biết không?"
"Nhưng mà, mẹ…" Nguyễn Thanh Ngữ kéo cánh tay của Trương Tâm Ly, mặt nhăn nhó nói: "Con ban đêm còn đi dạy thêm cho Hân Hân mà."
"Vậy đi..." Trương Tâm Ly suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Hân Hân sắp phải thi đi học rồi nhỉ?
"Đúng vậy, đã bỏ học một năm rồi, bây giờ cái gì cũng đều gấp cả."
Trương Tâm Ly gật đầu nói: "Như vậy được rồi, để cho Tiểu Viễn lấy xe đưa con đi."
Nguyễn Thanh Ngữ vốn muốn nói tiếp nhưng thấy Trương Tâm Ly tâm trạng uể ỏai thì cũng không đành lòng cự tuyệt.
Sau khi Trương Tâm Ly rời cửa, thì Nguyễn Thanh Ngữ cùng ăn với Trương Viễn, nhìn thời gian cũng đến rồi thì thu thập mọi thứ rồi ra khỏi nhà.
"Thanh Ngữ, để anh đưa em đi nhé?" Đứng ở cửa thang máy, Trương Viễn đột nhiên nói một câu.
"Đúng rồi, em vẫn chưa tìm được công việc hay sao?"
Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thế em có chơi được piano không? Anh có bằng hữu mở một phòng trà, hắn vừa vặn đang muốn mời một người chơi piano. Mỗi ngày chỉ cần làm hai ba tiếng vào buổi tối, thù lao cũng được."
Nguyễn Thanh Ngữ do dự một chút rồi mỉm cười nói: "Qua hai ngày nữa rồi hãy nói đi, gần đây Hân Hân phải thi đại học, thời gian tương đối eo hẹp."
"Được." Mặc dù Nguyễn Thanh Ngữ không có lập tức đáp ứng, nhưng đối với Trương Viễn như thế cũng đã rất vui vẻ rồi.
"Đinh!" Thang máy đi tới tầng mười một, hai người đi vào trong thang máy thì Trương Viễn hỏi: "Hân Hân gần đây có khỏe không?"
"Khỏe hơn nhiều rồi." Nguyễn Thanh Ngữ cảm kích nói: "Cảm ơn anh đã giới thiệu cho thầy thuốc kia giúp nó tiến hành vật lý trị liệu."
"Không có gì, cô ấy ở bệnh viện thì cũng là bệnh nhân của anh, mà nàng ấy còn là chị em kết nghĩa của em đó chứ." Trương Viễn trong lòng thở dài, thầm nghĩ: "Kỳ thật anh cũng cảm ơn cô ấy. Nhờ thế mỗi ngày anh mới được nhìn thấy em ở bệnh viện."
Nguyễn Thanh Ngữ ngồi ở xe của Trương Viễn đi tới đường Khởi Điểm, bên dưới tòa nhà mà Trương Hân Hân ở, nàng từ chối khéo hảo ý của Trương Viễn muốn đưa nàng lên. Một mình đi tới tầng năm tòa nhà A. Ấn chuông không bao lâu thì có một cô gái tóc dài qua vai, da trắng như tuyết, vóc dáng xinh đẹp, tuổi tầm hai mươi, đi ra mở cửa. Thấy Nguyễn Thanh Ngữ đang đứng ở cửa thì cô gái lộ ra một nụ cười tươi rói kêu lên ngọt ngào: "Thanh Ngữ tỷ tỷ."
Nguyễn Thanh Ngữ tức giận không muốn cùng với nàng dây dưa, kéo tiểu nha đầu khờ khạo này đi vào trong phòng ngủ.
Trương Hân Hân lay lay cánh tay Nguyễn Thanh Ngữ, giọng nói có chút u buồn hỏi: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, chị nói xem có phải Sở Nguyên ca ca không thích em không ?"
Nguyễn Thanh Ngữ dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, an ủi nói: "Không phải vậy đâu. Người mà hắn quân tâm nhất chính là em mà."
"Ai nói thế, lúc em ở biệnh viện thì anh ấy đều có đến xem qua em mấy lần." Nguyễn Thanh Ngữ chỉ nói dối để an ủi Hân Hân, nhưng nàng không biết kỳ thật Mười Một thật sự cũng đã tới mấy lần rồi.
Trương Hân Hân chớp đôi mắt to hỏi: "Thật sao?"
Nguyễn Thanh Ngữ thở dài nói: "Hân Hân, em cũng biết là anh ấy làm gì mà, đôi khi anh ấy cũng không tiện lộ diện, cho nên anh ấy không phải không thương em, nhưng mà em cũng phải thông cảm cho anh ấy có nỗi khổ trong lòng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trương Hân Hân cười khẽ nói: "Chà, còn chưa gả qua đây, đã nói đỡ cho ca ca ta rồi." Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ nhàng dí ngón tay ngọc vào trán nàng, cười mắng: "Tiểu nha đầu, nói lung tung cái gì đâu không à."
Trương Hân Hân cười khanh khách nói: "Được nha, có người không dám thừa nhận."
"Được nha, ngươi muốn bị cù léc không?" Nguyễn Thanh Ngữ vừa cười vừa đưa tay vào nách của Trương Hân Hân gãi gãi. Trương Hân Hân cười loạn cả lên, cũng tùy thời phản kích, hai cô gái chọc léc lẫn nhau cười một trận nghiêng ngả.
Cười đùa một lúc thì Trương Hân Hân hỏi: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, tỷ nói làm sát thủ có đúng là rất kích thích hay không ?"
Trương Hân Hân hì hì cười nói: "Sẽ không có chuyện đó đâu, cha mẹ em bây giờ coi em là bảo bối rồi, không nỡ mắng chửi em đâu."
Nguyễn Thanh Ngữ thở dài nói: "Hân Hân, trước kia mẹ của em đã nói với em rồi, em ngàn vạn lần phải nhớ, nhất định không được nói với người khác về Sở Nguyên là ca ca của em, một chữ cũng không thể nói."
"Biết mà." Trương Hân Hân cười nói: "Sao giống mẹ em vậy, một mẹ già không đủ, bây giờ còn thêm một người chị dâu. Ha ha... hay là chị quản ca ca của em là tốt rồi."
Nguyễn Thanh Ngữ biết nha đầu Trương Hân Hân kia rất thích chọc ghẹo. Hơn nữa tương đối đơn thuần khiết không có tâm cơ gì, đặc biệt nói chuyện với người quen chưa bao giờ cố kị. Đấy chính là điểm mà Nguyễn Thanh Ngữ thích nhất ở nàng, mà cũng là điểm đáng lo lắng nhất.
"Được rồi đừng có làm loạn nữa." Nguyễn Thanh Ngữ mở sách Ưng ngữ ra nói: "Bây giờ Ưng ngữ của em còn chưa tốt, hôm nay đem đống bài tập này làm lại một lần."
"Oa, ca ca của em lợi hại như vậy sao?" Tiểu nha đầu hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ sùng bái.
"Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: "Cho nên em đừng có làm cho hắn mất mặt nha."
Trương Hân Hân bĩu môi nói: "Chị toàn nói giúp cho anh ấy, ca chỉ mua cho chị quà sinh nhật nhưng chưa mua cho em. Lần trước sinh nhật em vì nhìn mặt mũi mẹ em mới đến, kết quả là đem hai tay trống trơn đến."
"Quà sinh nhật hả? Em thích gì? Chị sẽ mua cho em."
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười nhìn nàng bắt đầu làm bài tập, quả thật Trương Hân Hân thực sự có một loại khí chất làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, làm cho người ta rất yêu thích, chỉ cần ở cùng với nàng một chỗ thì hình như sẽ không còn phiền não nữa, cả người trở nên thoải mái an nhàn. Cũng khó trách Mười Một lại quan tâm tới muội muội này như thế.
Nhớ tới lúc Trương Hân Hân bị thương ngày đó, buổi tối Mười Một cả người biến thành băng lãnh thẫu xương, tựa như tử thần. Lúc ấy Nguyễn Thanh Ngữ mới cảm thấy nam nhân trước mắt đột nhiên trở nên quá xa lạ. Buổi tối ngày đó hắn như một sát thần, gặp người thì giết, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng giết chóc, còn có ánh mắt làm cho Nguyễn Thanh Ngữ cả đời cũng không thể nào quên được. Cặp mắt lạnh như băng nhưng lại cực kì bi thương.
Thở dài Nguyễn Thanh Ngữ lấy lại tinh thần, phát hiện Trương Hân đang nghiêng nghiêng đầu mỉm cười nhìn lén nàng, không khỏi gõ nhẹ nhẹ vào đầu của nha đầu này, giọng trách cứ: "Nhìn cái gì? Nhanh làm bài tập đi, thời gian của em không còn nhiều nữa, đã đúp một năm rồi, nếu lần này không vào được đại học thì ngay cả chị cũng bị mẹ nói đấy."
Trương Hân Hân lè lưỡi nói: "Không thế đâu, mẹ của em ngoại trừ em ra thì người mà bà thương yêu nhất chính là chị cùng với ca ca, mẹ không nỡ nói gì chị đâu."
Nguyễn Thanh Ngữ cố ý nghiêm mặt khẽ hừ nhẹ một tiếng, một lúc sau lập tức liền "phì" một tiếng cười rộ lên.
"Chà, Thanh Ngữ đến à." Trương Chính Vũ với con gái nuôi này rất yêu thương, khi Trương Hân Hân còn đang hôn mê ở bệnh viện thì đều là Nguyễn Thanh Ngữ không từ khổ cực chiếu cố nàng. Điểm này bọn họ đều nhìn thấy và ghi tạc ở trong lòng, hơn nữa Nguyễn Thanh Ngữ ôn nhu hiền hậu làm cho hai vợ chồng Trương Chính Vũ cùng với Sở Phàm trong lòng rất thích, cho nên từ sau khi nhận người con nuôi này bọn họ không coi Nguyễn Thanh Ngữ là người ngòai. Hiện tại trong nhà vợ chồng hòa thuận, con gái xinh đẹp bình yên vô sự, hơn nữa còn thêm một người con nuôi ôn nhu đáng yêu, còn có gì hạnh phúc hơn gia đình này chứ ?
"Ăn xong rồi sao?" Trương Chính Vũ ngay cả quần áo cũng chưa thay, vội vã đi vào phòng bếp rồi nói: "Cha làm cho con thứ gì đó ăn nhé."
Trương Chính Vũ cười nói: "Nhưng cha còn chưa ăn."
"Cha nuôi, để con làm cơm cho cha ăn."
"Không cần không cần." Trương Chính Vũ đẩy Nguyễn Thanh Ngữ trở về rồi cười nói: "Cha nuôi không giống như muội muội ngốc này của con, ngay cả đồ ăn cũng không biết làm. Để cha tự mình làm, con giúp cha trông chừng Hân Hân là tốt rồi."
Trương Hân Hân dẩu môi bất mãn nói: "Ba xấu, toàn nói con ngốc."
Trương Chính Vũ cười to đi ra phòng, mới đến cửa thì đột nhiên quay lại nói: "Đúng rồi Thanh Ngữ, ta mới nhìn thấy cái bác sĩ kia ở dưới nhà có phải đang chờ con hay không?"
"Bác sĩ?" Nguyễn Thanh Ngữ lập tức hiểu được Trương Chính Vũ nói chính là Trương Viễn, bởi vì lúc đầu Trương Hân Hân là chữa trị ở bệnh viện số một Thủ Đô chỗ Trương Viễn, mà Trương Viễn thường đi qua giúp cho nên Trương Chánh Vũ cùng với Sở Phàm đều biết hắn.
Đến khi Trương Chính Vũ đi vào phòng bếp thì Trương Hân Hân mới lôi kéo cánh tay của Nguyễn Thanh Ngữ nhỏ giọng hỏi: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, cái tay bác sĩ kia vẫn đang theo đuổi chị sao?"
"Nói cái gì không đâu à, chị cùng với anh ta chỉ là bằng hữu mà thôi."
Trương Hân Hân vẻ mặt cảnh giác nói: "Chị không thể có lỗi với ca ca của em nha."
Nguyễn Thanh Ngữ dở khóc dở cười nói: "Tiểu nha đầu đừng có suy nghĩ lung tung, bây giờ em quan trọng nhất là đọc sách cho chị để thi đỗ đại học, đừng làm cho cha mẹ vì em mà lo lắng."
Trương Hân Hân thè lưỡi, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không cam lòng nói: "Nếu mà chị có lỗi với ca ca của em, thì em sẽ đọat lấy ca ca về. Ngoại trừ chị ra e, sẽ không để anh ấy bị người đàn bà khác cướp đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]