Tại một khu đất công trường bỏ hoang cách khu đô thị mới không xa ở Ôn Thành, vì lý do dự án bị trì hoãn, căn nhà lớn đã xây được ba tầng này bị ép phải đình công, cuối cùng bị mọi người vứt lại đây. Dần dần, cái công trường bị bỏ hoang này đã trở thành nơi đổ rác của cư dân quanh đó. Mặt đất ngập đầy rác sinh hoạt, cơ hồ ngay cả chỗ để đặt chân cũng không có. Nhất là tại đây, khi thời tiết bắt đầu vào mùa nóng, chỗ có rác rưới hôi thối trở thành nơi ruồi muỗi yêu thích nhất. Những người sạch sẽ không muốn đến gần nơi này, ngay cả bọn trẻ ham chơi cũng không muốn đến chơi ở này, bởi vì nó quá dơ bẩn và hôi thối.
Lúc này, một gã trẻ tuổi sắc mặc tái nhợt, tay ôm ngực, bước đi khó khăn trên từng đống rác rưởi mục nát thối rữa khiến người ta kinh tởm đến buồn nôn, đi dần vào trong. Người này chính là Mười Một đã bị một chưởng của Chiến Hồn đánh cho trọng thương.
Trong cuộc chiến với Chiến Hồn khi nãy, Mười Một liều mạng chịu một chưởng của Chiến Hồn, cũng đã dùng Trảm Nguyệt làm Chiến Hồn bị thương, bề ngoài thương thế của hắn không nghiêm trọng như Chiến Hồn, nhưng thật ra nội thương của hắn so với đối phương còn nghiêm trọng hơn nhiều. Một chưởng mà Chiến Hồn ngưng tụ mấy chục năm công lực đánh xuống không phải chuyện đùa, cho dù là một tấm bia đá cứng rắn cũng sẽ bị một chưởng này chấn nát. Nhưng thân thể Mười Một khác hẳn người thường, nhất là xương cốt hắn, ngay cả thuốc nổ cũng không làm gãy được, một chưởng nọ nhiều nhất cũng chỉ lưu lại trước ngực một vệt thâm tím rõ ràng. Mặc dù Chiến Hồn không thể hủy hoại thân thể hắn, nhưng chưởng kình lại thâm nhập vào kinh mạch trong thân thể mà tàn phá, tựa như một nhánh kỳ binh nhảy dù vào trong thành phố của quân địch, sức phá hoại không hề đơn giản.
Mặc dù luồng chân khí phá hoại này lập tức bị Mười Một áp chế lại, nhưng lộ tuyến của hai luồng năng lượng vốn vận chuyển bình thường trong cơ thể hắn đã bị làm rối loạn, tạo nên hiện tượng chân khí đi lệch đường, cũng chính là hiện tượng tẩu hỏa nhập ma. Nội thương dù sao cũng không giống với ngoại thương, vết thương ở phần da thịt, cho dù là cơ quan trong cơ thể bị tổn thương, dựa vào năng lực tái sinh siêu cường của Mười Một cũng có thể lập tức được chữa trị. Nhưng đây là khí huyết rối loạn, cho dù tổ chức gien của hắn có lợi hại cũng không thể giúp được gì. Khí dù sao cũng là một cái gì đó vô hình, một khi rối loạn sẽ hình thành sức tàn phá như cơn lốc xoáy. Trên thế gian này có gien nào có thể chữa được "lốc xoáy" đây?
Mặc dù thương thế rất nghiêm trọng, Mười Một cũng vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, khiến Chiến Hồn không thể nhìn ra sự nông sâu của hắn, vì tránh tình trạng lưỡng bại câu thương mới lựa chọn để hắn đi. Nếu vừa rồi đánh tiếp, Mười Một chết chắc, nhưng Chiến Hồn cũng tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì.
Sau khi rời khỏi chiến trường, Mười Một cũng đã không thể kiên trì nổi nữa, hắn cố gắng hít vào một hơi, thuần túy dựa vào ý chí kiên cường mà chống đỡ thân thể đang loạng choạng bước đi trên đường. Mặc dù hai mi mắt đã sụp xuống, nhưng Mười Một biết rằng mình không thể mê man trên đường, nếu không sẽ chẳng khác chi đưa tay cho người ta trói.
Lúc này, suy nghĩ trong đầu hắn đã trở nên hỗn loạn, phản ứng so với bình thường cũng trì trệ hơn rất nhiều. Hắn không biết bản thân mình muốn đi đâu, chỉ đi theo ý thức của thân thể. Xuyên qua một con hẻm, rồi lại xuyên qua một đường hầm, rốt cuộc đã tìm ra một nơi có thể ẩn nấp trước khi cảnh sát địa phương triển khai cuộc truy quét lớn. Mười Một kiên trì dùng chút tỉnh táo cuối cùng, cơ hồ ngã nhào vào công trường bỏ hoang này, dựa vào kinh nghiệm và bản năng mà một chọn một nơi hẻo lánh khó bị người ta phát hiện, sau khi tự mình ẩn nấp, đầu óc liền nhũn ra, mất hết tri giác.
Mười Một đã ngất đi nên không biết hiện giờ trong cơ thể hắn đang xảy ra biến hóa. Một luồng năng lượng từ đan điền nơi bụng dưới bắt đầu đi lên trên, một luồng năng lượng khác lại từ trên đầu dồn xuống. Hai luồng năng lương ban đầu thì chủ động tránh vùng tâm mạch bị tổn thương, tụ hợp tại mấy đường kinh mạch ở phụ cận, sau đó dung hợp thành một luồng năng lương kỳ dị. Cỗ năng lượng này chia làm hai, trước sau kẹp lại bắt đầu xông vào vùng kinh mạch bị bế tắc. Nhưng sự phá hoại do chưởng lực của Chiến Hồn tạo thành quá nghiêm trọng, tựa như một tòa thành thị vừa trải qua một trận hỏa pháo tẩy lễ, tất cả đều biến thành đổ nát. Nhưng hai luồng năng lượng vừa phân ra vẫn bất chấp tất cả, không ngừng tiến dần lên từng chút một. Mỗi khi chiếm cứ được một điểm, trước hết tu bổ lại kinh mạch bị tổn hại, sau đó lại tiếp tục đi tới.
Thời gian đã không còn ý nghĩa nữa. Mười Một mất đi tất cả cảm giác, cũng như mất đi sự khống chế đối với thân thể, hắn ngủ say trong thế giới u ám đen tối này, chẳng biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Lúc này Mười Một lại càng không biết, luồng năng lượng dung hợp trong cơ thể hắn đang trong quá trình không ngừng thôn phệ, tu bổ, cũng bắt đầu xảy ra chút biến hóa. nguồn TruyenFull.vn
******
"Sao lại như vậy?" Tiến sỹ điên nheo mắt nhìn kính hiển vi, lầu bầu nói.
"Tiến sỹ?" Hoàng hậu Hàn Nguyệt Dung đột nhiên xuất hiện phía sau tiến sỹ điên, trong thời gian nửa năm, thân thể Hàn Nguyệt Dung không có biến hóa gì rõ rệt, ngoại trừ khí chất lạnh như băng của nàng càng lạnh thêm, ánh mắt cũng lợi hại hơn. Nếu nói nửa năm trước nàng làm cho người khác có cảm giác như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ nhưng lại chưa được mở ấn, vậy thì bây giờ, thanh kiếm này đã hoàn toàn sắc bén, ngay cả người đứng bên cạnh nàng cũng có thể mơ hồ cảm giác được hàn ý lạnh như băng xuất phát từ trên người nàng.
Tiến sỹ điên hình như không nghe thấy tiếng gọi của Hàn Nguyệt Dung, vẫn tiếp tục cau mày khổ sở suy tư điều gì đó. Sau một hồi lâu, lão đột nhiên vỗ vỗ đầu đứng lên, ngay khi vừa xoay người lại đột nhiên phát hiện người đứng phía sau.
"Ô!" Tiến sỹ điên hét lớn một tiếng, giọng nói tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, đến khi thấy rõ ràng là Hàn Nguyệt Dung thì mới phủi phủi ngực, giận dữ nói: "Đứng ở đây làm gì? Sao không nói một tiếng? Có biết là dọa dẫm cũng có thể làm chết người hay không? Ta đã lớn tuổi, tim không chịu nổi đả kích đâu. "
Hàn Nguyệt Dung nhún nhún vai nói: "Ta đã gọi ông rồi."
Tiến sỹ điên hừ một tiếng, đẩy Hàn Nguyệt Dung ra, đi tới rương thuốc lục tung lên, bực mình hỏi: "Kết quả thí nghiệm thế nào?"
Hàn Nguyệt Dung gật đầu đáp: "Cũng tốt."
"Có tác dụng phụ không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Hàn Nguyệt Dung nâng cánh tay nói: "Không. Nhưng do khí lực đột nhiên tăng lên rất nhiều, đôi khi không thích ứng nổi, cũng rất khó khống chế."
"Khí lực tăng là điều hiển nhiên, mà không chỉ có khí lực, cơ năng khắp nơi trên thân thể ngươi đều đã được đề cao, ngươi cần có thời gian để thích ứng với nó." Tiến sỹ điên lấy ra một bình thuốc, lắc đầu thở dài nói: "Mặc dù tố chất thân thể ngươi rất cao, đáng tiếc vẫn là không thể so bì với hắn."
Hàn Nguyệt Dung có chút tò mò hỏi: "Hắn đã cải tạo tới mức nào rồi?"
Tiến sỹ điên suy nghĩ một chút rồi đưa ra so sánh: "Nếu ta chia quá trình tiến hóa gien làm mười giai đoạn, vậy thì ngươi vẫn còn đang ở giai đoạn thứ nhất, còn hắn đã trải qua gia đoạn thứ năm hay thứ sáu rồi."
Hàn Nguyệt Dung há hốc miệng, khó có thể tin được tiến sỹ điên lại đánh giá Mười Một cao đến vậy. Nửa năm qua nàng không ngừng tiếp nhận công trình cải tạo gien của Tiến sỹ điên, mặc dù trong đó có những thống khổ không nói lên lời, cũng có vài lần tim nàng ngừng đập, tất cả đều dựa vào sự nghị lực kiên cường và quyết tâm báo thù cho cha mẹ mà nàng mới cố gắng được đến giờ, nhưng cùng với sự thống khổ thật lớn phải chịu đựng, nàng cũng có những thu hoạch cũng cực kỳ phong phú. Ít nhất Hàn Nguyệt Dung đã phát giác thể lực, năng lực phản ứng, năng lực suy nghĩ, năng lực tính toán và năng lực trên khắp thân thể của bản thân không ngừng tăng lên một đẳng cấp mới. Được đến như thế này mà mới chỉ là giai đoạn đầu tiên của tiến sỹ điên, vậy Mười Một, kẻ đạt đến giai đoạn thứ năm thứ sáu đó còn lợi hại đến mức nào? Tại sao bản thân mình trước kia chưa từng nhận thấy Mười Một lợi hại đến vậy? Hay là đến nay hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực?
Tiến sỹ điên liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt Dung, nói: "Ngươi không cần phải hâm mộ hắn. Ngươi và hắn vốn khác nhau, hắn từ khi sinh ra đã bắt đầu tiếp nhận giai đoạn cải tạo gien nguy hiểm nhất, có thể sống sót hoàn toàn là dựa vào vận may, hoặc là kỳ tích. Sau khi lại được ta giúp cải tạo, cơ thể hắn đã đạt đến trình độ hoàn mỹ nhất rồi. Ngươi chẳng qua là nửa đường xuất gia, có làm thế nào cũng… Ồ?
Nói đến đây, tiến sỹ điên đột nhiên sửng sốt hồi lâu, gãi gãi đầu nói: "Chẳng lẽ lý luận này mới là chính xác? Cơ thể cải tạo gien phải bắt đầu từ khi là trẻ con mới được sinh ra, bồi dưỡng và cải tạo, thân thể qua ba, bốn tuổi thì khu vực não rất khó bồi dưỡng, qua năm tuổi, cơ quan và xương cốt của cơ thể bắt đầu định hình, qua bảy tuổi, nếu tiếp nhận cải tạo gien thì chắc chắn chỉ là phí công vô ích. Chẳng lẽ ta ngay từ đầu đã thực sự đi sai? Tiến sĩ Ma Quỷ mới là chính xác?
Hàn Nguyệt Dung nghe vậy thì sững sờ, nhìn tiến sỹ điên đang khổ sở suy nghĩ, không nhịn được kêu lên: "Tiến sỹ?"
Tiến sỹ điên căn bản không nghe thấy nàng gọi, vỗ vỗ đầu tự nhủ: "Không có khả năng, tiến hóa gien của hắn đều là dựa vào vận khí, nếu gien không thay đổi thì cũng lắm vẫn chỉ là ở giai đoạn đầu. Ờ, chắc là như vậy… nếu không hiện tượng gien bài xích sẽ phải giải thích như thế nào đây?"
"Tiến sỹ!" Hàn Nguyệt Dung không nén nổi lại kêu lên một tiếng.
Tiến sỹ điên trợn mắt nhìn nàng, không nhịn được nói: "Đừng làm ồn. Lại đây, ta cho ngươi xem cái này."
Tiến sỹ điên đi đến trước máy tính, mở ra một file, bên trong toàn là ảnh. Ảnh chụp đều là chụp từ một người, hơn nữa góc độ chụp cũng khác nhau. Người này lông tóc đều đã rời ra, da thịt toàn thân đều đã thối rữa. Điều khiến cho người ta kinh tởm là da thịt rữa nát trên người hắn không lập tức rơi xuống mà bị một loại nhũ màu trắng dính chắc lại, treo trên người, chẳng khác chi một cương thi kinh tởm trên phim ảnh.
Hàn Nguyệt Dung sau khi nhìn kỹ bức ảnh, hỏi: "Người này là... ?
Tiến sỹ điên mở tấm ảnh của hắn trước khi thân thể bị biến dị ra.
Tiến sỹ điên lắc đầu nói: "Hắn không phải là Mười Một, chỉ là dùng mẫu gien của Mười Một để phục chế ra gien sứa.
Cùng ở một chỗ với Tiến sỹ điên được nửa năm, Hàn Nguyệt Dung đã biết được từ miệng lão gien sứa là cái gì. Thành thật mà nói, lúc mới bắt đầu, Hàn Nguyệt Dung cũng kinh hãi giống như Mười Một lúc mới gặp Tiến sỹ điên, may mà tiếp xúc lâu dài, nàng từ từ chấp nhận hiện thực lão là thiên tài. Nếu một ngày nào đó, Tiến sỹ điên nói: "Chúng ta đi du lịch sao Hỏa. Đi tìm người ngoài hành tinh bên ngoài hệ Ngân Hà nhé?" Có lẽ Hàn Nguyệt Dung cũng sẽ không kinh hãi lắm, chỉ biết lạnh lùng mà đáp lại một tiếng: "Ừm."
Hàn Nguyệt Dung nheo mắt lại, từ trong mắt nàng có thể thấy một luồng sát khí, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Bọn họ phục chế Mười Một ư? Tại sao phải làm vậy?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai chứ?" Tiến sỹ điên không cảm giác được sát khí phía sau, nhún vai nói: "Dù sao gien của gã kia cũng rất đặc biệt, ngoại trừ chính hắn, ngoài ra không ai dùng được."
"Dùng thì thế nào?"
"Đương nhiên là sẽ như thế này, sinh ra bài xích." Tiến sỹ điên gõ gõ lên bức hình nói: "Ngươi xem, người này phục chế gien của hắn, kết quả không đến được bảy ngày, toàn thân bắt đầu thối rữa. Trong khoảng thời gian vừa qua, nếu không phải là ta hết lòng giữ mạng hắn, hắn sớm đã chết rồi."
"Tại sao phải cứu hắn?"
Tiến sỹ điên xì một cái, trả lời: "Quỷ mới phải cứu hắn, ta chỉ cần một vật sống để thí nghiệm. Cũng may ta đã giữ được hắn, giúp ta phát hiện một khuyết điểm tiềm ẩn trong mẫu gien của Mười Một."
"Khuyết điểm ư?"
Tiến sỹ điên thở dài nói: "Ta đã nói qua với ngươi, não Mười Một đã bị tiêm vào chất tinh lọc gien chưa?"
Hoàng Hậu nghi hoặc gật đầu.
"Vấn đề chính là ở đây, kỹ thuật tinh lọc gien có thể trong một thời gian ngắn kích thích toàn bộ sức sống tiềm tàng trong cơ thể, nhưng cái giá phải trả là sẽ tiêu hao đi phần năng lượng sống còn lại. Nói cách khác, một người nếu có thể sống đến tám chín mươi tuổi, sau khi tiêm vào thứ này, mặc dù trong trời gian ngắn có thể bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, tỉ như có thể kéo một chiếc xe tải hoặc trước khi sinh mạng lực tiêu hao có thể đánh không chết, nhưng tất cả sinh mạng đều co lại chỉ còn vài phút ngắn ngủi, thậm chí ít hơn.
"Vậy thì sao? Mười Một vẫn còn sống."
"Đúng là còn sống." Tiến sỹ điên gật đầu nói: "Tốc độ phân liệt tế bào của hắn đuổi kịp tốc độ tiêu hao năng lượng sống, cho nên hắn còn có thể sống sót, nhưng điều này cũng tiềm ẩn một khuyết điểm, đến hôm nay ta mới phát hiện."
Hàn Nguyệt Dung có chút lo lắng hỏi: "Khuyết điểm gì?"
"Dù dưới tình huống nào hắn cũng không thể mất đi ý thức, mất đi ý thức cũng đồng nghĩa với việc mất đi khả năng khống chế thân thể, khi đó sẽ sinh ra phiền toái lớn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]