Cho nên, nếu chỉ vì mấy người chết trong tay đối phương mà làm loạn như vẻ có thù giết cha thế này, ở Đại Quyển là việc không thể nào xảy ra. Cũng chỉ có loại lỗ mãng như Võ Đại Lang mới có thể cả ngày đi hò hét việc báo thù cho các huynh đệ, những người có chút đầu óc chính trị sẽ đều cười trừ cho qua chuyện. Nhưng Lãnh Dạ lại cảm nhận được rõ ràng địch ý đối với Hắc Ám Thập Tự từ trong lời nói của Hứa Vũ Cường, cái địch ý này là từ đâu tới nhỉ?
Mười Một không nóng không lạnh nói: "Đại Quyển vẫn luôn rất có mặt mũi. Trong thế giới phương Đông, có ai không biết Đại Quyển là đại ca của giới lính đánh thuê chứ?"
"Ồ?" Hứa Vũ Cường cười cười: "Nhìn không ra, không ngờ sát thủ Băng – người được hiệu xưng là Tây phương vương bài sát thủ mà cũng học theo kẻ khác đi vỗ mông ngựa. Ha ha ha ha…"
Lãnh Dạ tức giận vạn phần, bước lên một bước nói: "Cường Ca, chúng ta đến đây là để nói chuyện làm ăn nhỉ?"
Hứa Vũ Cường cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: "Thì rõ là để nói chuyện làm ăn, không phải chúng ta đang nói sao? Ồ đúng rồi, nếu ta không đoán sai, ngươi chắc là Lãnh Dạ, tay bắn tỉa số một của Hắc Ám Thập Tự, nhỉ? Ồ, không đúng. Nghe nói ngươi là kẻ nằm vùng do chính phủ phái tới, hình như đã thoát ly trở lại làm quan rồi mà, sao vẫn quấn lấy nhau thế? Lẽ nào chính phủ lại có hành động gì mới?"
Lãnh Dạ chút nữa thì nổi điên lên, miệng lưỡi thằng cha này đúng là lợi hại, mới dăm ba câu đã nói hết tình hình không hay ra rồi, cái khí thế ép người lại trở về bên bọn chúng. Nói trắng ra thì mỗi câu nói của chúng đều khiến người ta tổn thương, nhưng bọn họ lại chẳng thể nổi giận.
Ánh mắt Hứa Vũ Cường lại quét hết qua mặt mẫy người bọn Walter và Hỏa Điểu, lắc đầu nói: "Mấy vị này… Thứ cho ta mắt kém, thực không nhận ra. Hắc Ám Thập Tự các ngươi mở rộng ra từ lúc nào thế?"
Cố nén cơn tức giận lại, Lãnh Dạ vừa muốn mở miệng gỡ lại vài câu thì Mười Một đã nói trước một bước: "Thứ cho ta mắt kém, không biết ở trong Đại Quyển thì Cường Ca có quyền nói chuyện không? Vụ đàm phán hôm nay có phải là do anh hoàn toàn phụ trách?"
Trong mắt Hứa Vũ Cường lóe qua một tia tức giận, có điều lại được che giấu rất tốt. Thực ra lời của Mười Một cũng rất khiến người ta tổn thương, hắn đang ngầm ám thị Hứa Vũ Cường, nếu ngươi không đủ tư cách thì hãy đổi người khác đi, chúng ta chẳng có thời gian đi lãng phí nước bọt tranh cãi với mèo con chó con.
Hít sâu một hơi, Hứa Vũ Cường đột nhiên cười lên ha hả, chỉ về phía Mười Một lắc đầu nói: "Thú vị lắm, người trẻ tuổi, hung hăng càn quấy cũng cần phải có tiền vốn mới được biết chưa."
"Không cần anh bận tâm."
Chỉ một câu nói đã liền đưa cục thế trở lại cân bằng rồi, Hứa Vũ Cường không khỏi càng coi trọng Mười Một, hắn khoan thai lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu ra châm lửa, sau khi rít hai hơi mới chậm rãi nói: "Nói đi, muốn bàn chuyện làm ăn gì với bọn ta?"
"Thuê người."
"Thuê người? Cục thế gần đây rất căng thẳng đó, có tới mấy tổ chức nước ngoài xâm nhậm vào Long Quốc, bây giờ là lúc người nào người nấy cũng đều sợ hãi thần hồn nát thần tính, rất nhiều ông chủ lớn đều đang sợ những tổ chức này là tới tìm hộ để gây phiền phức, khắp nơi đều nhờ vả để thuê lính của chúng ta đó. Chúng ta quả thực là nhất thời rất khó mà điều động được nhân thủ." Hứa Vũ Cường trong lời có ý, cái câu rất khó điều động ra nhân thủ là chỉ rằng bọn chúng vẫn còn người nhưng còn xem các ngươi ra giá thế nào. Về cơ bản thì chỉ cần các ngươi nói cần ngươi mở miệng nói cần là sẽ đến lượt chúng hét giá. Nếu không thì cứ trực tiếp nói không điều động được người mà cự tuyệt luôn rồi. Chỉ khác có hai chữ mà ý nghĩa lại khác nhau rất nhiều.
"Cho giá đi!"
"Hãy nói trước xem, các ngươi muốn đối phó với ai?"
"Nửa năm trước, các ngươi tấn công vào một phòng thí nghiệm bí mật bắt đi một lão đầu và một cô gái đúng không?"
Hứa Vũ Cường sửng sốt: "Có chuyện này sao?" Hắn nhìn về phía Võ Đại Lang bên cạnh, Võ Đại Lang cũng lắc lắc đầu biểu thị không biết. Hứa Vũ Cường lại đánh mắt một cái với tên lính đánh thuê sau lưng, gã thủ hạ đó lập tức đi ra khỏi căn phòng, sau một hồi lâu mới trở lại ghé sát tai Hứa Vũ Cường nhỏ giọng thầm thì vài câu.
"Không hề." Hứa Vũ Cường nghe thủ hạ nói xong, lắc đầu đáp.
Mười Một và Lãnh Dạ đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Thực sự không sao?" Lãnh Dạ không nén nổi hỏi thêm một câu.
Võ Đại Lang hừ một tiếng: "Nói không thì là không, Đại Quyển bọn ta đã làm chuyện gì là không bao giờ không thừa nhận. Các ngươi tin thì tin, không tin thì thôi."
Lãnh Dạ nhíu mày nói: "Không thể nào chứ, chúng ta rõ ràng đã phát hiện một mình nước có totem của Đại Quyển ở đó."
"Bình nước gì? Nói rõ ràng chút đi!"
Lãnh Dạ liền nói: "Nửa năm trước, Hoàng Hậu trong Hắc Ám Thập Tự của bọn ta thụ thương, nấp ở chỗ của bác sĩ để dưỡng thương. Sau đó thì cứ điểm bí mật ấy bị kẻ khách tập kích, khi chúng ta đến thì bác sĩ và Hoàng Hậu đều bị người ta bắt đi, chúng ta tìm thấy một bình nước quân dụng có khắc totem của Đại Quyển ở hiện trường.
"Hoàng Hậu?" Hứa Vũ Cường giếu cợt: "Chúng ta tấn côn các ngươi cũng chỉ có một lần, còn là được người ta thuê. Nếu thực sự cướp Hoàng Hậu đi, bọn ta chẳng thể nào không biết."
Lãnh Dạ vẫn chưa chịu thôi: "Có thể nào là cấp dưới giấu diếm các ngươi không…"
Võ Đại Lang không nhịn nổi trừng mắt nhìn hắn kêu lên: "Ngươi coi Đại Quyển của bọn ta là cái gì? Một đám thổ phỉ không có kỷ luật sao?"
Lãnh Dạ còn muốn nói nữa, nhưng sau khi nghĩ ngợi một chút liền im lặng. Từ trong lời của Hứa Vũ Cường có thể nhìn ra bọn họ chẳng hề biết đến chuyện này, lẽ nào là có người giá họa cho bọn họ sao? Cũng không loại trừ khả năng này, dù sao bọn hắn cũng chỉ nhìn thấy một chiếc bình nước của Đại Quyển, chẳng hề thấy được người nào, không thể coi là chứng cứ được. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Hứa Vũ Cường đang nói dối. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ngoài ra lúc trước Mười Một để bình nước lại ở Long Hồn, lúc đó Lãnh Dạ còn cho rằng Mười Một cũng là chơi trò giá họa, muốn để Long Hồn ra mặt đánh với Long Hồn. Bây giờ nghĩ lại mới thấy động cơ của Mười Một lúc đó không đơn giản như vậy. Điểm này từ trong sự phủ nhận của Hứa Vũ Cường có thể nhìn ra, Long Hồn hay chính phủ Long Quốc căn bản không ra mặt gây chuyện với Đại Quyển. Nghĩ lại cũng phải, Long Hồn một là không có lý do, hai là không có chứng cứ, có thể gây chuyện gì được chứ? Đòi người của Đại Quyển sao? Đòi người gì? Bọn họ đến cả người bị bắt là ai cũng còn không biết nữa là. Nói Đại Quyển tập kích công dân Long Quốc sao? Đây đúng là chuyện cười, chỉ bằng một bình nước thì có thể nói lên được gì chứ?
Lãnh Dạ không khỏi lại vỗ vỗ đầu, thầm trách mình lại hiểu nhầm Mười Một, Mười Một từ đầu đến cuối chẳng hề nghĩ đến việc muốn Long Hồn tìm Đại Quyển gây chuyện, nhưng hắn cố ý để lại bình nước cho Long Hồn, làm như vậy là vì mục đích gì đây nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]