Chương trước
Chương sau
Giữa trường đấu quyền đi cước lại, hai bên dằng co không dứt, đánh đến náo nhiệt vô cùng. Cái đó gọi là người đi bên ngoài xem náo nhiệt, người đi bên trong xem môn đạo, cuộc đấu giữa Mười Một và Võ Đại Lang ở trong mắt mấy người bọn Vu Quang Hải thì chỉ là biểu diễn võ thuật, nhưng so với những thứ trong phim ảnh thì càng đặc sắc hơn, bay lên trên lộn xuống dưới, thỉnh thoảng lại một cước xuyên tường, thỉnh thoảng lại bay vút một cái lên không, khiến người ta nhìn mà tán thưởng không thôi. Nhưng trong mắt mấy người Lãnh Dạ và Băng Mộng thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Trong mắt những hành gia này, từng chiêu từng chiêu mà hai người kia đấu với nhau đều vô cùng nguy hiểm, mỗi một quyền mỗi một cước đều là đòn trí mạng tấn công vào bộ vị yếu hại của địch nhân, chỉ cần có một quyền đánh trúng, rất xin lỗi, hãy nói bye bye đi.

Trong đó đặc biệt là Băng Mộng, từ đầu đến cuối nhìn chăm chăm vào Mười Một, ánh mắt không cả dám nháy đến một lần, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất pha đặc sắc. Thân là một người chuyên cận chiến, đối với những pha chiến đấu cận thân yêu thích vô cùng. Mười Ba từng không chỉ một lần đánh giá rất cao cách thức và kỹ xảo chiến đấu của Mười Một, Mười Ba cho rằng Mười Một đã đạt đến một trình độ rất cao, nếu cứ tiếp tục cố gắng trước mắt sẽ là một bầu trời rộng rãi. Mười Ba thậm chí còn thản nhiên thừa nhận, nếu Mười Một thực sự sống được đến ngày đó, cho dù là hắn đích thân ra tay, sợ rằng cùng lắm cũng chỉ có thể đánh hòa được mà thôi. Có thể khiến "Mệnh Vận" Mười Ba, một thần thoại truyền kỳ, người được xưng là "Cận Chiến Chi Vương" có đánh giá cao như vậy, đủ để Mười Một tự hào rồi.

Nhưng Băng Mộng vẫn luôn không thừa nhận điểm này, nàng và Tuyết Linh Nhi, Hỏa Điểu, mấy người bọn nàng đều là do Mười Ba khai quật ra, đích thân mang bọn họ bên mình để dần dần từng bước trưởng thành trong máu và lửa. Băng Mộng vẫn luôn coi Mười Ba như cha như thần, là một đỉnh núi không thể nào trèo lên nổi, có thể nói Băng Mộng vẫn luôn coi Mười Ba là mục tiêu để mà nỗ lực.

Nhưng từ sau khi Mười Một xuất hiện, nàng bắt đầu trở nên có chút đổ kỵ vì đánh giá của Mười Ba đối với Mười Một, vì sự quan tâm của Mười Ba đối với hắn, cho nên ngay từ lần đầu gặp mặt Băng Mộng đã muốn làm khó Mười Một, kết quả là ngược lại còn bị người ta dễ dàng chế phục. Có điều sau thất bại lần đó Băng Mộng vẫn luôn không chịu nhận thua, bởi vì đó là Mười Một khống chế Tuyết Linh Nhi, khiến nàng ném chuột sợ vỡ đồ nên không dám làm bừa. Nếu thực sự liều sống liều chết, có thể là hươo chết về tay ai còn chưa biết được. Đáng tiếc cơ hội chỉ có một lần, sau lần đó Mười Ba đã hạ mệnh lệnh, tổ ba người bọn họ không được tỏ ra đối địch với Mười Một nữa. Mệnh lệnh của Mười Ba nàng không dám làm trái, cho nên vẫn luôn không có cơ hội xuống tay.

Nhưng lần này cuối cùng cũng đã có cơ hội rồi, tuy không phải là nàng đích thân rat ay, nhưng nàng cuối cùng đã có cơ hội đích thân nhìn xem Mười Một, người có được sự đánh giá quá cao của Mười Ba rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Giữa trường đấu, giữa Mười Một và Võ Đại lang tạm thời vẫn chưa phân cao thấp. Vu bụng phệ đang thưởng thức, mấy người Lãnh Dạ thì đang nhìn mà mướt mồ hôi, còn Băng Mộng thì từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi thân thể Mười Một, nàng hi vọng tìm ra được sơ hở của hắn. Rất đáng tiếc, nàng đã phải thất vọng, xung quanh Mười Một không có sơ hở nào, hơn nữa sau khi quá tập trung nàng cuối cùng cũng dần dần phát giác ra, Mười Một có vẻ như vẫn còn nương tay, điểm này đến cả Lãnh Dạ cũng chẳng thể nhìn ra.

Điểm này xuất phát từ trực giác của một người chuyên cận chiến. Nó giống như một đoạn mã vạch phức tạp vậy, người không hiểu thì có xem đến mờ mắt cũng chẳng hiểu được gì, người hiểu thì có thể nhìn ra được ngay đoạn mã này là như thế nào, sau khi vận hành sẽ sinh ra kết quả gì. Một cao thủ chân chính mà nhìn, không chỉ nhìn ra được kết quả, còn có thể tìm ra được chỗ lợi và hại bên trong đó để sửa chữa cho bản thân. Vu bụng phệ thuộc loại phía trước tức là chẳng hiểu được gì, Lãnh Dạ thì thuộc loại hơi hiểu những không đến mức cao minh, Băng Mộng thì thuộc loại sau. Nàng là cao thủ cận chiến do Mệnh Vận Mười Ba đích thân huấn luyện ra, tuyệt đối chẳng thể kém cỏi được.

Giữa trường đấu, lộ tuyến mà Mười Một đi vô cùng tinh xảo, một mực xoay tròn xung quanh đối phương, đồng thời không ngừng tìm sơ hở của đối phương. Mỗi lần Võ Đại Lang tung quyền đánh tới, hắn đều mau chóng ngăn được và phản kích lại. Võ Đại Lang thì ngược lại, bộ dạng hoàn toàn là liều mạng, mỗi một quyền mỗi một cước đều rất mạnh mẽ, khá có tác phong của quân nhân. Text được lấy tại Truyện FULL

Nghĩ cũng phải, huấn luyện trong quân đội và bồi dưỡng lính đánh thuê hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Đội lính đánh thuê khi tác chiến đều là mấy người, mấy chục người, nhiều nhất cũng chỉ là mấy trăm người. Nhưng quân đội thì khác, lúc hoạt động đều tới cả ngàn, thậm chí còn hơn vạn người. Hơn nữa mục đích khi hành động của lính đánh thuê rất rõ ràng, hoặc là cướp đồ hoặc là giết người, hoàn thành xong nhiệm vụ là lập tức rút lui, nói trắng ra thì chỉ là một tổ chức thổ phỉ có kỷ luật. Quân đội thì lại khác, hoặc là chiếm lĩnh địa bàn, hoặc là phòng tuyến cố định, cho nên mục đích cuối cùng khác hẳn, phương thức huấn luyện của bọn họ đương nhiên cũng có chỗ khác biệt.

Tựa như quân đội thì có ba loại quân hải lục không vậy, mỗi một loại đều có thể hệ riêng của mình, như lục quân thì chia thành bộ đội dã chiến, bộ đội đặc công, bộ đội đột kích..v…v.. Nhưng lính đánh thuê thì lại không thể có thể hệ hoàn chỉnh như vậy, dù sao quy mô của lính đánh thuê cũng chẳng thể sánh nổi với quân đội của một quốc gia. Lính đánh thuê chỉ chia ra những hệ thống chiến đấu như lính đột kích, lính bắn tỉa, lính phòng ngựa, lính yểm hộ, lính cận chiến, lính ôm bom liều chết..v…v.., không có được thể hệ hoàn chỉnh như quân đội, dù sao thì nhân số cũng quá ít. Ngoài ra quân đội còn có máy bay chiến đấu, có tên lửa, những thứ này thì tổ chức lính đánh thuê chẳng thể nào có được, có quốc gia nào lại dám đem những thứ này bán cho những tổ chức ngầm cơ chứ? Điều đó chẳng khác gì chơi với lửa, nếu có một ngày nào đó tên lửa do chính nước mình chế tạo lại nhằm ngay nước mình mà bắn, lúc ấy thì đúng là có khóc cũng không kịp nữa rồi. Cho nên những vũ khí sát thương quy mô lớn, mỗi một quốc gia đều khống chế rất nghiêm ngặt, cho dù quan hệ tốt đến mức nào cũng chẳng thể cho. Giống như Ma Quỷ và Ưng quốc, Môi quốc vậy, quan hệ đó có đủ chặt chẽ không? Nhưng hai nước này cũng chẳng thể nào bán tên lửa cho Ma Quỷ chứ đừng nói là bom nguyên tử, ngoài ra Ma Quỷ cũng có máy bay trực thăng vũ trang của riêng mình, nhưng máy bay chiến đấu thì bọn chúng chẳng cách nào có được. Đương nhiên, với thực lực của Ma Quỷ thì có thể tự mình chế tạo ra, nhưng một khi mà lộ ra chuyện này, bọn chúng cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn quân đội của hai quốc gia kia đến mang những thứ vũ trang mà chúng sản xuất đi, sau đó thì chỉ đành khóc thôi chứ còn gì nữa?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.