Thời gian. Đối với một người bất tỉnh thì không có ý nghĩa gì cả. Mặc kệ là ngủ vài giờ, hoặc là mấy ngày mấy đêm, mà có đến vài thế kỷ sau mới tỉnh lại, thì chỉ là ngắn ngủi nháy mắt.
Giống như Mười Một, hắn không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ biết là khi mình mở hai mắt thì như trước thấy phòng thí nghiệm này. Thân ảnh Tiến Sĩ Điên già nua vẫn bận rộn như trước, chuyên chú vào công tác của mình.
"Lão điên ……" Mười Một kêu lên một tiếng yếu ớt.
Tiến Sĩ Điên dường như không nghe thấy, tiếp tục cầm hai ống nghiệm, cẩn thận lắc lắc hai loại chất lỏng màu sắc khác nhau chậm rãi đảo đều. Xem hắn chuyên chú ngưng trọng như thế, dường như có gì đó hơi khó nghĩ, bên trong hai ống nghiệm biết đâu chứa thì gì đó có thể dẫn phát đến ngày mạt vận thế giới.
Tiến Sĩ Điên không nghe thấy gì, nhưng cũng không có nghĩa là không ai nghe thấy Mười Một đang hô hoán. Có lẽ, không nên gọi nó là người ……
Mười Một vừa mới nói xong, một thân ảnh lông trắng đột nhiên từ đầu giường lộ ra. Mười Một sợ run người, hắn nhận ra vật này, đúng là Cửu Vĩ Hồ đã đánh nhau với hắn không lâu.
Mười Một bất động, bởi vì hắn nghĩ dù muốn động cũng không động được. Ngoại trừ cái đầu có thể chuyển động chút ít, miệng có thể nói vài từ, mũi cũng có thể ngửi được mùi bọ rận trên người Cửu Vĩ Hồ, các bộ phận từ cổ trở xuống vẫn không chịu sự khống chế của hắn, hắn thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của thân thể mình.
Bất quá Mười Một cũng không lo lắng Cửu Vĩ Hồ sẽ làm thương tổn mình, hắn dám cho Tiến Sĩ Điên làm thí nghiệm thì cũng tin rằng Tiến Sĩ Điên sẽ có biện pháp đối phó với con súc sinh này. Nếu không lão điên này không thể cho con dã thú này đứng đây lâu như vậy. Huống hồ với sự nghiên cứu điên cuồng của Tiến Sĩ Điên, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào, kể cả con dã thú này làm hư hỏng thành quả nghiên cứu chưa hoàn thành của mình..
Cửu Vĩ Hồ tựa hồ không có ác ý gì. Chỉ là quay về Mười Một chớp cặp mắt xanh lè của nó.
Một người một thú mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Mười Một nhẹ giọng hỏi: " Tiểu Bạch lang?"
"Y ……" Cửu Vĩ Hồ hé miệng, phát ra một tiếng kêu nhỏ. Lúc này nó đã mất đi vẻ hung tàn ở Thiên Độ Trấn. Tiếng kêu cũng rất nhu hòa, như là một con vật ngoan trìu mến với chủ.
Có thể là Tiến Sĩ Điên thí nghiệm vừa vặn hoàn thành, cũng có thể là nghe được thanh âm Cửu Vĩ Hồ, hắn xoay người nhìn thấy Mười Một trên giường đã mở mắt, hỏi: "Tỉnh rồi hả?"
Tiến Sĩ Điên phóng xuống tay trúng gì đó, đi đến bên giường nhìn hai mắt Mười Một, nói: " Xong rồi."
"Lão điên, ta ngủ bao lâu rồi ?"
Tiến Sĩ Điên trở lại bàn thí nghiệm, cầm mấy bình thuốc và kim tiêm, nghe vậy đáp: " Dường như …… chỉ trong chốc lát thôi."
Không lâu sau, Mười Một hoàn toàn khôi phục và ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn so sánh thời gian mới biết được, cái trong chốc lát của Tiến Sĩ Điên phải lấy một tháng làm đơn vị tính ……
"Người kia đâu?"
Tiến Sĩ Điên giật mình hỏi: " Người nào cơ ?"
"Ta tỉnh lại một lần, có nghe ngươi nói chuyện với ai đó."
"Ồ, lão gia hỏa, hắn đi rồi." Tiến Sĩ Điên đang cầm một đồ vật gì đó trở lại bên giường, nói: " Tiểu Bạch lang, dẹp qua một bên đi."
"Y!" Cửu Vĩ Hồ kêu một tiếng, rất nghe lời từ trên giường nhảy xuống, chạy đến một bên góc tường ngồi ở đó, hai mắt vẫn xanh lè như trước nhìn Mười Một.
Mười Một hỏi: " Nó làm gì đó ?"
Tiến Sĩ Điên dùng kim tiêm rút ra một chất lỏng lục sắc, nghe vậy hỏi: " Ai ?"
"Tiểu Bạch lang."
Tiến Sĩ Điên quẹt mũi nói: "Quỷ mới biết được. Bất quá nó dường như rất thích ngươi."
"Thích ta ?" Mười Một rất khó tưởng tượng, cách đây không lâu hắn liều chết đánh với nó. Bây giờ không ngờ nó lại thích mình ?
"Ừm." Tiến Sĩ Điên giơ ống tiêm lên bơm không khí ép ra ngoài, rồi đâm vào cánh tay Mười Một, nói: " Trong khi ngươi hôn mê, nó một mạch ngồi ở bên giường ngươi."
Mười Một quay đầu nhìn về phía con Cửu Vĩ Hồ ngồi ở góc tường, Cửu Vĩ Hồ cũng đang nhìn hắn. Trong ánh mắt lộ một loại thần sắc không muốn xa rời. Điều này thật làm cho Mười Một cảm thấy kinh ngạc, hắn không biết trong khi mình hôn mê thì rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra Cửu Vĩ Hồ đối với mình hoàn toàn không có địch ý.
Rút ra kim ra xong, Tiến Sĩ Điên hỏi: " Cảm giác như thế nào ?"
"Bình thường." Mười Một đáp: " Chỉ là thân thể không thể động."
"Ta không có hỏi thân thể của ngươi. Ta là hỏi mắt ngươi."
"Mắt ?" Mười Một chuyển động hai mắt, nói: " Không có cảm giác gì."
"Không có cảm giác gì là được rồi." Tiến Sĩ Điên đem kim tiêm cất đi nói: " Gen của ngươi đích xác rất đẹp, ta cũng không ngờ năng lực khôi phục của ngươi lại nhanh như vậy. Ta vốn còn lo ngươi không tỉnh lại nữa kìa."
Mười Một giật mình nói: " Ý gì đây ?"
"Là đời sống thực vật đó, hiểu không? Trong khi ta cấy lại dây thần kinh cho ngươi, tự nhiên ngươi đột nhiên nhúc nhích, hại mấy mối hàn của ta kém một chút."
"Lão điên ……" Mười Một bất giác nhăn tít lông mày: " Ngươi làm gì vào đầu óc ta ?"
Tiến Sĩ Điên không quan tâm nói: " Không mở óc ngươi ra, ta làm sao gắn được mạng lưới dây thần kinh của mắt trái ngươi vào trung khu thị giác ở vỏ não chứ ?"
"Mắt trái của ta ?" Mười Một nhắm mắt phải lại chỉ mở to mắt trái, con ngươi chuyển động vài cái, đột nhiên khẽ kêu "Di" Một tiếng.
"Thế nào ?" Tiến Sĩ Điên đắc ý hỏi: "Có thấy đồ vật không ?"
"Nhìn thấy, nhưng …… có chút kỳ quái.".
"Nói nhảm. Đây chỉ là mắt cơ giới, cũng không phải mắt thật đâu mà ham. Ta chỉ dùng nguyên lý ánh xạ và chiết xạ của mắt loài người chế ra đó. Bên ngoài toàn là dùng tài liệu của con mắt giả trước kia của ngươi. Bây giờ hai con mắt của ngươi đồng thời nhìn mà không có cảm giác gì, nhưng chỉ mở một mắt trái thì sẽ sinh ra vài cảm giác lầm lẫn. Không sao đâu, chỉ là do vừa mới bắt đầu thôi, ngươi còn không quen. Sau một thời gian, nó sẽ tự điều chỉnh. Đến lúc đó nhìn mọi vật sẽ giống như đúc với mắt phải của ngươi." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Mười Một chuyển động mắt lần, hỏi: " Năng lượng để nó họat động làm sao bổ sung được ?"
"Năng lượng?" Tiến Sĩ Điên cười nhạt nói: " Không cần đâu." Hắn lại dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình nói: " Ta đã cấy vào một con chip trong đầu ngươi, con chip này có thể cung cấp đủ năng lượng cho mắt ngươi."
"Lão điên ……" Mười Một nhăn mày một lần nữa, hắn đối với những ý nghĩ điên cuồng của Tiến Sĩ Điên này thật không biết nên nói cái gì cho phải. Lão căn bản không hỏi người trong cuộc, tự tác chủ trương cấy vào đầu người ta một con chip điện tử.
Tiến Sĩ Điên cũng không biết Mười Một kỳ thật đang rất căm tức, còn dương dương tự đắc nói: " Không cần cảm kích ta, việc phẫu thuật phiền toái nhất chính là cấy con chíp này vào đó. Nó làm ta mất bao nhiêu là thời gian toàn lực nghiên cứu. Vốn sản xuất ra nó rồi vẫn chưa dám cấy nó vào đầu ngươi, chỉ sợ trường hợp gien của ngươi khuếch tán có thể không bảo vệ được đại não của ngươi. Lúc bấy giờ chưa thấy nó hữu dụng. Sau lại ta rút ra trong đầu ngươi một chút tế bào, phát hiện tế bào não ngươi có sức sống kinh người ……"
Nói đến đây thì Tiến Sĩ Điên đột nhiên nhảy dựng lên kêu lên: "Á, nói đến não của ngươi, ta thiếu chút nữa đã quên mất rốt cuộc tên hỗn đản ngu ngốc nào, lại cấy vào đầu ngươi kỹ thuật biến đổi gen thế hả ?"
Mười Một giật mình nói: " Nó là cái gì ?"
"Là ngươi, bộ gen làm tăng lên tổ chức nguyên tế bào, ta cũng nghiên cứu một thời gian. Lý luận về loại kỹ thuật này nếu dùng trên con người, trong thời gian ngắn phát huy mọi tiềm lực sinh mạng lực cường đại trong cơ thể con người."
"Không phải tốt sao?"
"Tốt cái rắm." Tiến Sĩ Điên mắng: " Cũng chỉ có loại quái vật như ngươi mới có thể thừa nhận nó mà còn sống cho tới hôm nay, nếu dùng ở người thường đã sớm chết từ đời tám hoánh rồi."
Mười Một vẫn bình tĩnh như trước hỏi: " Nó có tác dụng phụ hả ?"
"Khẳng định là như vậy. Nó kích phát con người …… cũng không đúng, phàm là sinh mạng đều có thể sử dụng, mặc kệ là người, động vật hay là thực vật đều có thể sử dụng gen đó. Mặc dù nó có thể kích phát sinh mạng lực tiềm tàng, nhưng đồng thời cũng thấu chi sinh mạng lực. Khi đánh với người ta, nếu ngươi dựa theo trình tự sử dụng sinh mạng lực của ngươi thì ngươi sẽ sống lâu. Ngươi có thể sống đến tám mươi tuổi. Khi ngươi sử dụng vật đó xong, mặc dù của trong một thời gian ngắn biến thành một siêu nhân, nhưng sẽ tiêu hao kịch liệt hết sinh mạng lực còn lại. Nói cách khác, ngươi còn sống hơn mười năm thì sống sẽ chỉ còn sống được hơn mười phút, thậm chí còn ngắn hơn là bị tiêu hao sạch sẽ. Hiểu chưa ?"
Mười Một khẽ gật đầu: " Hiểu rồi. Ngươi nói có người kích phát sinh mạng lực gì đó ở trong đầu ta phải không ?"
"Đúng." Tiến Sĩ Điên khẳng định nói: " Mặc dù theo phương hướng nghiên cứu của ta không hoàn toàn giống nhau, nhưng đại khái cũng là đại đồng tiểu dị."
"Tại sao ta không bị sao cả ?"
Tiến Sĩ Điên không khỏi tức giận trợn trắng mắt liếc nhìn hắn nói: " Do đó ta mới nói ngươi là quái vật. Gen của ngươi không giống người thường, tế bào của ngươi có thể vô hạn phân chia sinh trưởng, tốc độ sinh trưởng hơn mười thậm chí tiếp cận gấp trăm lần người thường. Gen kỹ thuật đối với sinh mạng lực của ngươi cũng tiêu hao không bằng với sự sinh trưởng của ngươi, do đó tạm thời không có chuyện gì. Nhưng ……" Tiến Sĩ Điên nhấn mạnh nói: " Ngươi đừng quá sớm cao hứng, tế bào của ngươi không có khả năng tiếp tục sinh trưởng vô tận đâu, một ngày nào đó chúng sẽ suy kiệt thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]