Tửu quỷ lấy ngón tay gãi gãi ót nói: "Chính là một cái đuôi, sau đó tựa như một nhánh cây phân ra chín cái đuôi."
Sở Nguyên có chút nghiêng đầu nói: "Lông người có thể dài ra, nhưng đuôi sao có thể dài ra?
Tửu quỷ cười khổ nói: "Sự thật là như thế này, nó chính xác so với đứa trẻ mới sinh thì không lớn bao nhiêu. Sau khi chúng ta nhìn thấy thì có người đề nghị bắt nó mang về nghiên cứu."
-Mang trở về?
Tửu quỷ lắc đầu nói: "Không có, khối băng đó rất là kỳ quái, chúng ta căn bản không thể tới gần được, đứng cách nó tầm một mét thì dường như máu của mình như bị đông đặc vào."
Sở Nguyên có chút động dung nói: "Có sự việc như vậy?"
Tửu quỷ uống một ngụm rượu nói: "Đừng nói ngươi không tin, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không tin việc này có thật."
Dừng một chút hắn lại hỏi: "Ngươi có hay không nghe nói qua thuyết đóng băng tuyệt đối?
Sở Nguyên lắc lắc đầu.
Tửu quỷ nói: "Trong truyền thuyết, băng cực hạn hay chính là đóng băng tuyệt đối, cũng có thể nói là tuyệt đối, nếu đạt tới trình độ này thì có thể nói sẽ đóng băng tất cả các thứ động vào.
Hắn nhìn Sở Nguyên một cái rồi tiếp tục nói: "Không chỉ là băng, kể cả các nguyên tố đều có cực hạn, chúng ta dị năng giả đều là nhờ nguyên tố tự nhiên để làm lực lượng cho chính mình. Cho nên chúng ta đều nghiên cứu loại nhìn không thấy sờ không được nhưng tồn tại rất chân thật. Chúng ta phát hiện mỗi loại nguyên tố đều có một nguyên tố cực hạn, như đóng băng tuyệt đối thì trong nháy mắt đóng băng tất cả các thứ kể cả...nguyên tố. Còn có hỏa cực hạn là dung điểm, trong nháy mắt có thể thiêu hủy được vật thể trên đời cho dù đá cứng rắn nhất nếu gặp phải cực hạn dung điểm cũng trong nháy mắt công phu cũng bị hóa thành khí. Ngoài ra còn có thổ cực hạn mật độ, đó chính là một loại vô địch phòng ngự, nếu được thổ hệ cực hạn mật độ bảo vệ ở bên trong thì trừ phi trực tiếp hạch đạn (hạch đạn có lẽ là bom nguyên tử - anhdendem ) bên người nổ mạnh nếu không không có lực lượng nào có thể phá vỡ được phòng ngự của thổ hệ. Còn có hệ điện...."
"Chờ một chút", Sở Nguyên lên tiếng cắt đứt Tửu Quỷ định nói tiếp: "Ngươi cho rằng Cửu Vĩ Hồ bị giam trong khối băng, là đóng băng tuyệt đối?"
Tửu Quỷ gật đầu nói: "Chúng ta chính là đoán như vậy, mặc dù chúng ta biết trên đời có tồn tại nguyên tố cực hạn, nhưng cho tới bây giờ không có nghe qua nguyên tố cực hạn xuất hiện ở nơi nào. Bất quá xem đóng băng ở trên người Cửu Vĩ Hồ có thể chính là trong truyền thuyết đóng băng tuyệt đối, cho dù không phải thì nắm chắc cũng gần như thế, nếu không thì chúng ta làm sao mà không thể nào đến gần được khối băng. Lúc ấy ta có một cảm giác chính là ta có cường thịnh nhất nếu đến gần thì sợ rằng ngay cả ta cũng bị đóng băng."
-Đóng băng tuyệt đối thật là lợi hại như vậy sao?
Tửu Quỷ bất mãn nói: "Tiểu tử ngươi tưởng rằng nguyên tố cực hạn là cái gì? là đứa trẻ hay gia đình của ngươi?* Ta nói cho ngươi, băng dị năng của ngươi nếu có thể đạt tới cực hạn là đóng băng tuyệt đối thì người trực tiếp đi làm thần đi bởi vì ngươi đã là vô địch, bất quá thì sự việc này không có khả năng thành sự thật."
(* chỗ này mình không dám sửa câu này của dịch giả, nguyên văn convert là: Tiểu hài tử quá gia gia? (Theo tiếng Anh dịch ra thì là: Mỗi gia đình đều có một đứa trẻ ?<Every family had a child?> ),có lẽ câu này là một thành ngữ hay là một câu nói đùa gì đó mình không rõ lắm - anhdendem)
-Tại sao?
Tửu quỷ tức giận nói: "Chính mình dị năng có thể đạt tới cực hạn của một nguyên tố thì tùy tiện một người cũng có thể tạo thành ngày tàn của thế giới, ngươi tưởng dễ dàng như vậy sao chứ? Ta nói cho ngươi hay chính là loài người căn bản không có khả năng tu luyện tới trình độ nguyên tố cực hạn, bởi vì thế giới pháp tắc không cho phép, chúng ta vừa sinh ra thì thân thể đã hạn chế sự phát triển của thân mình. Không một người nào thân thể có thể dung nạp được năng lượng khổng lồ như thế. Ta chỉ biết dị năng giả xuất hiện người mạnh nhất cũng chỉ là đạt được tới một phần ngàn của nguyên tố cực hạn, mà như thế là đã phi thường không thể tin tưởng được."
Sở Nguyên suy tư rồi chốc lát hỏi lại: "Nếu như ngươi nói thì đóng băng tuyệt đối xuất hiện bằng cách nào? và Cửu Vĩ Hồ như thế nào lại bị đóng băng ở bên trong?"
Tửu quỷ cười khổ nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai chứ? Mặc dù loài người chúng ta không có bản lĩnh này, nhưng cũng không có nghĩa là tự nhiên không tồn tại nguyên tố cực hạn. Hơn nữa khối băng đó có đúng hay không là đóng băng tuyệt đối cũng chỉ là phán đoán, nhưng chúng ta không thể đến gần khối băng chính là sự thật?"
-Sau đó thì sao?
"Sau đó?" Tửu quỷ nhún vai nói: "Không thể lấy được thì không làm gì khác hơn là coi, nếu không thì làm sao bây giờ? Sau đó chúng ta chiếu theo nhắn lại của "Thủ lĩnh", đem Long Hồn chia ra làm mấy tổ, chúng ta dị năng tổ vâng lệnh chuyển sang bên này, chủ yếu là phụ trách nhìn nơi đặt của Cửu Vĩ Hồ."
Sở Nguyên hỏi: "Nhưng bây giờ Cửu Vĩ Hồ đã không còn ở đó, đúng không?"
Tửu quỷ cười khổ nói: "Ngươi thật là thông minh. Đúng vậy chúng ta thu được tin tức là Thiên Độ trấn phát sinh hung án, người chết mà trái tim biến mất thì phản ứng đầu tiên của Liệt Hỏa chính là phái người đi đến nơi ngủ của Cửu Vĩ Hồ để xem xét, đồng thời phái ba người các ngươi đến Thiên Độ trấn."
Nói đến chỗ này Tửu Quỷ lộ ra một tia lo lắng nói: "Chính là ngày hôm qua Liệt Hỏa nhận được điện thoại, khi đến kiểm tra chỗ Cửu Vĩ Hồ ngủ thì cửu vĩ hồ đã không còn đó nữa..."
-Nó tự phá băng mà ra?
Tửu quỷ lắc đầu than vãn: "Ta không biết, theo lý thuyết thì không thể từ đóng băng này mà thoát ra, nhưng thế sự là không có tuyệt đối, nói hơn nữa là đóng băng lại nhiều năm sau này lại sống lại cũng không ít,cho nên cửu vĩ hồ đóng băng hơn năm trăm năm một lần nữa sống lại không phải là không có khả năng. Chỉ là ta không nghĩ ra nó làm cách nào mà từ bên trong khối băng mà thoát ra? Hàng năm ta cũng đến bên cạnh vài lần thấy năng lượng của khối băng không hề yếu bớt đi."
Sở nguyên hỏi: "Nó ở chỗ nào?"
Tửu Quỷ lại uống một ngụm rượu nói: "Ngươi muốn đi thì ta ngày mai sẽ dẫn ngươi đến."
"Nga" Sở Nguyên đứng dậy đi ra ngoài, vừa mới đi đến gần cửa thì hắn dừng chân lại, mặt vẫn hướng ra cửa hỏi: "Ngươi hiểu Cửu Vĩ Hồ đồ vật gì?"
"Đồ vật?" Tửu quỷ cười nói: "Nó không phải là đồ vật, ta đoán đại khái là con vật biến dị."
"Không đúng" Sở Nguyên nói: "Từ hung án hiện trường đến xem thì đó không phải là người bình thường có thể tạo thành được."
Tửu Quỷ tựa trên ghế nói: "Nó đương nhiên không phải bình thường, nếu không năm trăm trước không có khả năng ba mươi tám cao thủ Thiếu Lâm đuổi nó thì bị nó giết tới ba mươi bốn người. Mà khi đó võ học cổ thì bây giờ không thể so sánh được."
Sở Nguyên lắc lắc đầu nói: "Ta nghĩ rằng nó không phải nhân loại".
"Nga" Tửu quỷ hoảng sợ tí rơi bình rượu, hỏi: "Vậy ngươi cho rằng nó là cái gì?"
-Không biết.
Sở Nguyên nói xong thì mở cửa phòng đi ra ngoài. Khi cửa phòng đóng lại thì bên trong mới vang lên tiếng thở dài của Tửu Quỷ.
Cửu Vĩ Hồ cuối cùng là cái gì? Trong truyền thuyết thì Cửu Vĩ Hồ không có khả năng tồn tại, cái gì mà mỗi một trăm năm lại muốn ăn trái tim của người. Sau đó cái đuôi kéo dài ra, tất cả cũng chỉ là lời đồn, đó là thần thoại, hư vô, truyền thuyết. Căn bản không có tồn tại ở thế giới này. Nếu thực sự có loại này sống tới mây trăm hoặc hơn nghìn năm thì thế giới sớm đã loạn rồi.
Nếu không phải là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết thì nó là cái gì? Năm trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cửu Vĩ Hồ xuất hiện như thế nào? Là ai có năng lực đóng băng nó năm trăm năm? Sau năm trăm năm làm sao nó có thể ra? Còn nữa vì sao nó muốn ăn trái tim của con người? Mà sao lại ở Thiên Độ trấn? Năm trăm năm trước như thế thì hôm nay có còn đúng như thế hay không? Thiên Độ trấn có cái gì hấp dẫn nó? Thật nhiều vấn đề không có đáp án, Sở Nguyên một bên suy tư một bên hướng phòng mình tiến tới.
Nơi này mặc dù chi là một kí túc xá nhưng chiếm diện tích thật lớn. Nơi này đất thừa thật nhiều, mỗi người đều có một phòng, mỗi phòng lớn cũng phải đến 400-500 mét, mà nhỏ thì cũng đến 200 mét, cho nên Sở Nguyên dù ở cùng một tầng với Tửu Quỷ nhưng là bất đồng phương hướng. Từ phòng của Tửu Quỷ để trở lại phòng mình thì phải đi gần 200 mét mà còn phải đi mấy vòng.
Sở Nguyên đang đi tới vài bước thì nghe được âm thanh của Yêu Linh từ phía trước truyền đến, tựa hồ như lời ca dao hay là lời truyền miệng. Sở Nguyên không để ý đến tiếp tục phía trước đi tới, ngay khi hắn đi tới ngã rẽ thì lời nói của Yêu Linh đột nhiên biến đổi thì thầm: "Hồ nước ánh trăng thủy phiêu phiêu, Yêu Linh ôm mỹ nữ yêu..."
Cũng ngay đồng thời Sở nguyên chợt cảm giác cả người run rẩy một chút, trên mặt lộ ra vẻ chưa từng có là thần sắc hoảng sợ. Ngay cả chân đang chuẩn bị bước tới ở trên không cũng không thể đặt xuống được.
-Hảo ca dao, thật là quen thuộc, chính là đã nghe qua ở đâu? Tại sao nghe ca dao thế thì trong lòng truyền ra cao độ đau thương? Mà ngữ khí thương cảm tựa như cô gái đang ở bên tai nói mình phải nhớ kỹ.
-Chỉ là tâm đau quá.
Sở nguyên đã quên thời gian cùng với địa điểm, chi có ngây ngốc một chỗ, vắt hết óc hồi tưởng nhưng cuối cùng cái gì cũng không nhớ nổi. Ở trong đầu cứ như tuyết tung bay toán loạn, Sở Nguyên rất muốn bắt lại để nhìn rõ ràng nhưng mà trí nhớ cứ lóe lên rồi biến mất, sau đó rốt cục không tìm được dấu vết.
Lúc này Yêu Linh vừa vặn đi tới, chính là thấy Sở Nguyên không nhúc nhích, hắn lãnh đạm liếc nhìn Sở Nguyên một cái, ngay cả bắt chuyện cũng không nói một câu. Trực tiếp sát bên người lại tiếp tục lớn tiếng kêu lên: "Mỹ nữ một thối, Yêu Linh nhất định yêu, ta kháo, tính giao...."
Yêu Linh dần dần đi xa, âm thanh của hắn cũng càng ngày càng nhỏ, chỉ có Sở Nguyên một mình đứng ở hành lang ngẩn người. Nguồn tại http://Truyện FULL
Sở Nguyên có chút ngước lên nhìn, nơi nào đó dường như mơ hồ hé lộ, cảm giác được một cô gái đang cười, nụ cười rất quyến rũ, đồng dạng là âm thanh không ngừng vang: "Hồ nước ánh trăng thủy phiêu phiêu...tiểu trư ôm Sở Nguyên yêu... Sở Nguyên nhất phiến thối... tiểu trư nhất đính yêu.... lạc lạc lạc lạc..."
-Tiểu trư ôm Sở Nguyên yêu....
-Tiểu trư....
Sở Nguyên có chút ngây dại si mê đứng tại chỗ không nhúc nhích. Khóe môi của hắn tự nhiên nổi liên mỉm cười. Hắn cười? Vì sao hắn cười? Hắn cũng không biết chính mình cười. Giọng nói của cô gái vẫn không ngừng vang lên bên tai, Sở Nguyên khóe miệng cười dần dần tắt, chỉ là nụ cười mang theo nhàn nhạt đau thương. Nếu lúc này có người nhìn thấy cũng nhất định nói Sở Nguyên là người điên, hắn ngửa đầu, khóe môi nhếch lên,mỉm cười, rồi lại làm cho người ta cảm giác nụ cười rất là thương cảm.
Qua thật lâu, Sở Nguyên mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một tia thân thương, mở miệng thì thào một câu: "Hân Hân."
Đúng vậy hắn nhớ được tên này, nhưng không biết chủ nhân là ai? Chỉ là đấy chính là nơi chôn sâu nhất trong trí nhớ là cô gái Trương Hân Hân kia.
Trương Hân Hân là ai? Tại sao Yêu Linh thuận miệng hát ca dao làm cho hắn nhớ tới nàng? Sở Nguyên không biết, hắn chỉ biết là cái tên này gây cho hắn một cảm giác rất ấm áp. Có điểm tương tự như gia đình, tựa hồ như có người chờ hắn trở về. Thật là giống một người đang chờ hắn. Là bằng hữu? Thân nhân? Không biết.
Lần đầu tiên, Sở Nguyên có cảm giác mãnh liệt muốn tìm lại trí nhớ. Không chỉ vì cái tên kia mà còn là vì cảm giác đó. Nghĩ vậy Sở Nguyên quay lại của phòng của Tửu Quỷ, vươn tay gõ cửa.
Gõ cửa phòng thì trong chốc lát cửa mở, vẻ mặt chỉ có rượu của Tửu Quỷ lộ ra, trong tay còn cầm một bình rượu, nhưng không phải là bình rượu lúc đầu Sở Nguyên thấy. Xem ra danh tự Tửu Quỷ cũng không gọi sai, chỉ trong chốc lát đã uống hết hai bình rượu.
Tửu quỷ nhìn thấy Sở Nguyên, xoa xoa con mắt, há mồm phun ra hơi rượu và hỏi: "Còn việc gì nữa?"
-Ngươi đã nói Long Hồn có biện pháp khôi phục trí nhớ của ta?
Tửu quỷ sửng sốt một chút nói:
- Ngươi không phải nói là không muốn sao?
Sở Nguyên vẻ mặt bình thản nói:
- Ta hiện suy nghĩ muồn tìm trở lại trí nhớ của ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]