Chương trước
Chương sau
Đêm, vắng lặng, lạnh lẽo không một chút sinh khí.

Chỉ có trong không gian đêm nay đang phản phất mùi máu tanh nồng.

Một tiếng kêu "Ba" lanh lảnh vang lên xuyên suốt cả con đường yên tĩnh, tiếng chó sủa lập tức nổi lên từ những căn nhà gần đó, cả con đường đang yên lặng bỗng phút chốc có thêm sinh khí của con người, ánh đèn được thấp lên đằng sau những cánh cửa sổ, thậm chí còn có thể thấy được một vài bóng người lay động ở đó, dường như muốn ló đầu ra để xem chuyện gì đã xảy ra nhưng lại có phần sợ hãi.

Sở Nguyên đứng lên, ánh mắt rời khỏi thi thể của con chó hướng qua ngõ hẽm ở bên ngoài, đôi mắt lóe lên một chút tinh mang. Lách mình một cái, thân ảnh của hắn ở chổ cũ đã không còn, một khắc* sau đó đã xuất hiện ở đầu ngõ, hướng về căn nhà phát ra tiếng kêu lúc trước. Nhận định phương hướng theo âm thanh truyền ra, hắn bước tới. Nhà của Lý đại ca chính là nơi tiếng kêu đó phát ra. Hung thủ cố ý giết Lý đại ca? Hay đây chỉ là sự trùng hợp? (*một khắc bằng15 phút).

Căn nhà này và căn nhà xảy ra án mạng sáng nay rất giống nhau, kiến trúc của cả hai đều theo kiểu nhà lầu. Dưới lầu cửa chính đang khóa chặt, không có dấu vết bị phá, cửa sổ trên lầu vẫn còn đóng kín. Sở Nguyên đi một vòng xung quanh nhà, cuối cùng phát hiện cửa sổ ở hướng nam tầng hai có một khe hở, nếu như không chú ý, thì sẽ cho là cửa sổ vẫn được đóng chặt.

Sở Nguyên lùi lại vài bước, lấy đà nhảy lên vành cửa sổ của lầu một, rồi dùng sức nhảy tiếp lên, cả người như viên đạn bắn thẳng lên trên. Sau đó hắn nhanh tay bắm chặt vào bệ cửa sổ của lầu hai, hai tay dùng sức kéo người lên, nhẹ nhàng nhảy lên trên. Lầu hai cách mặt đất khoản 3 mét, nhưng đối với Sở Nguyên mà nói nhảy lên lầu hai là một việc làm hết sức nhẹ nhàng, chứng tỏ lực bộc phát của cơ bắp và năng lực nhảy của hắn quả là kinh người.

Giơ tay khẽ đẩy, cánh cửa sổ không khóa bị mở tung ra, Sở Nguyên nhảy vào trong nhà, ngửi thấy đầu tiên là mùi máu tanh nồng nặc. Hắn không do dự, vội vàng lách mình ra khỏi căn phòng giống như phòng sách này.

Lúc này, Sở Nguyên đột nhiên toàn thân run nhẹ một cái, với tốc độ thật nhanh hắn nhảy lên quay người lại, nét mặt cảnh giác chăm chú nhìn vào khung cửa sổ. Hắn đứng ở trong bóng tối một lúc, sau đó đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Con đường ở bên ngoài đen như mực, chỉ cách một khoản mới có một cây đèn đường hắc ra một chút ánh sáng. Cả con đường im ắng tĩnh mịch, mặt dù âm thanh khi nãy đã làm cho những gia đình xung quanh thức giấc, bật đèn lên, nhưng không có một ai dám ra ngoài để xem đã xảy ra chuyện gì. Trên đường phố ngay cả một bóng ma cũng không có.

Sở Nguyên nghi ngờ nhìn một lúc, trực giác của hắn vừa rồi cho thấy hình như có người theo dõi hắn, dường như ở tại cửa sổ có một đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng hắn lại không tìm ra được nguồn gốc của cảm giác này. Có thể là ảo giác, hoặc là thân thủ của người đó quá cao minh nên ngay cả Sở Nguyên cũng không thể phát hiện? Cẩn thận nhìn một hồi, Sở Nguyên rời khỏi khung cửa sổ, đi ra khỏi phòng. Ở bên ngoài là cầu thang, gian phòng đối diện là phòng khách.

Mùi máu tanh từ trên lầu truyền xuống, Sở Nguyên không chần chờ lập tức chạy lên lầu ba. Lầu ba cũng được chia ra làm hai phòng. Sở Nguyên theo mùi máu đẩy cửa bước vào, đột nhiên nhíu mày. Nhờ ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ rọi vào trong hắn có thể thấy được trong phòng có hai người đang nằm. Người nằm trên giường là Lý đại ca. Lý đại ca giống như là đang ngủ say, nét mặt rất bình thản. Dường như đối với ông mà nói thì đây chỉ là một giấc ngủ mà thôi, nhưng là một giấc ngủ dài không bao giờ tỉnh lại. Ở gần cửa có một thi thể nam nhân đang nằm, nhìn vào khoảng bốn, năm mươi tuổi, đang mặc một bộ đồ ngủ, y phục ở trước ngực bị xé rách, máu thịt lẫn lộn, thân dưới khắp nơi đều dính máu. Nét mặt của ông rất sợ hãi, có thể trước khi chết đã nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, miệng của ông há to ra, mắt mở to hết cở nhìn trừng trừng. Nhìn thần sắc thì có thể đoán ra tiếng kêu vừa rồi là của ông ta.

Sở Nguyên quan sát căn phòng một lúc rồi đi nhanh qua phòng đối diện, đưa tay đẩy cửa đi vào. Trong phòng không có ai, chăn đệm bừa bộn. Gian phòng này là của người trung niên kia cũng là con trai của Lý đại ca. Vợ Lý đại ca chết lúc còn trẻ. Ông có tất cả 3 người con trai, hai người trong số đó đã dọn ra ở riêng từ lâu. Hiện tại chỉ có ông và người con út ở với nhau. Người con út này 4 năm trước đã ly dị. Ông có một trai, một gái. Người con trai do ông nuôi dưỡng, người con gái thì ở với vợ ông. Vì vậy cho nên phòng của ông và Lý đại ca mỗi phòng chỉ có một người ở.

Nghĩ đến chuyện này, Sở Nguyên vội vàng chạy lên lầu bốn. Quả nhiên mùi máu tanh tràng ngập cả tầng lầu. Khi hắn mở cửa phòng ra thì thấy trên giường có một thi thể của nam nhân. Người này nhìn vào khoản 20 tuổi, nét mặt rất bình thản. Tiếng kêu thảm của người con trai của Lý đại ca lúc trước hình như không làm kinh động đến người cháu trai này của Lý đại ca. Từ đó Sở Nguyên có thể suy ra hung thủ trước tiên lên lầu bốn giết chết người cháu trai, sau đó mới xuống lầu ba giết Lý đại ca. Trong lúc đó có thể phát ra tiếng động, hoặc là người con trai từ trong phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy cho nên đã kêu lên một tiếng. Từ vẻ mặt của người con trai khi chết cho thấy rất có thể đã nhìn thấy diện mạo của hung thủ nên mới có thần sắc sợ hãi như vậy.

Sở Nguyên cẩn thận lục soát căn nhà một lúc, nhưng không phát hiện được gì thêm. Cái chết của cả nhà Lý đại ca giống như của gia đình bị sát tử sáng nay. Tất cả đều bị phanh ra từ bụng tới ngực, trái tim thì biến đi đâu mất. Còn miệng vết thương thì để lại dấu vết đã bị xé ra. Điều kỳ quái nhất là cả phòng nạn nhân chổ nào cũng có vết máu, nhưng hung thủ không để lại manh mối gì, dường như bước chân của hắn không bị in lại trên đất nên không có một dấu chân máu nào lưu lại.

Hung thủ chạy thoát bằng cách nào? Sở Nguyên khi nghe được tiếng kêu thì lập tức chạy tới ngay, trong lúc đó thì cửa số phía nam của tầng hai đã nằm trong tầm mắt của hắn. Hắn xác định không nhìn thấy ai đã chạy đi từ cửa sổ. Nhưng ngoại trừ cánh cửa sổ này, những cửa sổ khác đều đóng kín, cũng như cửa chính dưới nhà không có dấu vết bị phá. Hung thủ làm sao thoát đi?

Sở Nguyên thận trọng cảnh giác, mỗi phòng đều xem xét kỹ từng thứ. Cuối cùng hắn phát hiện ban công của phòng người con trai không có khóa. Hắn cẩn thận mở cánh cửa ban công ra, bên ngoài có vài bộ quần áo đang phơi, nhìn xuống từ ban công, từ chổ này cách mặt đất khoản 8,9 mét. Hung thủ làm sao có thể nhảy từ đây xuống?

Sở Nguyên nhìn lại độ cao mà phán đoán, với khoản cách như vậy cho dù là hắn cũng rất khó có thể nhảy xuống. Những căn nhà dân tư gia này so với những tòa chung cư thì cao hơn một chút. Nếu như đổi lại là tòa chung cư hay cao ốc ở thành thị, thì nơi đây cũng không khác với độ cao tầng bốn là bao nhiêu. Từ độ cao như vậy, ai có can đảm nói mình dám nhảy?

Sở Nguyên đứng ở ban công trầm tư một lát rồi chuyển thân đi xuống tầng hai. Hắn ở đây cũng một thời gian lâu rồi. Tiếng kêu thất thanh vừa rồi khẳn định đã kinh động những người xung quanh, nhưng hiện tại không có ai dám ra xem chuyện gì đã xảy ra. Cho dù có một vài người tò mò muốn ra xem thì cũng bị người nhà của họ lôi trở lại, nhưng có thể khẳng định đã có người báo cảnh sát. Sở Nguyên phải rời đi trước khi cảnh sát xuất hiện, bằng không khi họ đến sẽ phát hiện hắn một mình ở hiện trường. Mối hiềm nghi này cho dù lấy nước sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Mặc dù Sở Nguyên không thèm để tâm, nhưng những chuyện phiền phức thì càng ít chừng nào càng tốt chừng đó.

Trở lại lầu hai, hắn đi tới bên cửa sổ. Sở Nguyên cẩn thận nhìn xuống hoàn cảnh bên ngoài. Sau khi xác định không có ai ở gần đó chú ý, hắn liền lập tức nhảy ra từ cửa sổ thoát đi. Khi rơi xuống nữa chừng, ở giữa không trung hắn lộn một vòng, hai chân bình ổn hạ xuống mặt đất, phát ra một tiếng động nhỏ khó có thể nghe được. Liền sau đó, Sở Nguyên vội hướng tới con đường phía trước chạy đi, thân ảnh biến mất dần trong bóng đêm.

Đêm, vẫn lạnh lẽo như cũ, những cơn gió thổi qua mang theo mùi nồng nồng của máu bay đi trong không trung. Sau khi Sở Nguyên bỏ đi không lâu, một đoàn xe cảnh sát hú còi lao nhanh đến, những tiếng còi ầm ĩ đã phá tan đi không khí yên tĩnh của bầu trời đêm.

"Ông nghĩ sao?" Liệt Hỏa dụi mắt hỏi.

"Ồ." Tửu Quỷ hớp một ngụm lớn liệt tửu (rượu mạnh),hài lòng phả ra một hơi dài nồng nặc mùi rượu, lấy tay áo chùi miệng rồi nói: "Lão bất tử, ông nữa đêm canh ba lôi ta tới đây chỉ vì chuyện này hả?"

Liệt Hỏa cười ngượng nói: "Tôi không phải đã đền cho ông một bình rượu rồi sao."

Tửu Quỷ lắc lư, uống một hơi hết nữa bình rượu trắng của Kinh Thành, vẫn còn thấy chưa đủ nói: "Một bình thì thấm vào đâu."

Liệt Hỏa bực mình nói: "Được rồi, bây giờ là tôi đang hỏi ông."

"Chuyện gì?"

Liệt Hỏa bất lực thở dài một hơi: "Ông nãy giờ không nghe tôi nói gì sao?"

Tửu Quỷ trợn mắt ra nói: "Ông một hồi thì nói tới chuyện của con vật kia, một hồi thì nói chuyện của Thủ Lĩnh, tôi đâu biết ông muốn hỏi chuyện nào?"

Liệt Hỏa gõ gõ bàn nói: "Chuyện của Thủ Lĩnh tạm thời không nhắc tới, nhưng chuyện của vật kia thì cấp trên đang hối."

"Hối?" Tửu Quỷ trừng mắt nói: "Bây giờ còn chưa biết được vật đó có xuất hiện hay không, vạn nhất đúng là nó. Để cho bọn họ tự giải quyết đi. Cả ngày chỉ biết hối, hối, hối....."

"Được rồi." Liệt Hỏa vẩy tay nói: "Trong một ngày đã có hai gia đình bị giết. Chuyện này đối với Thiên Độ Trấn ảnh hưởng rất lớn, mọi người đều hoang mang. Hiện tại có nhiều người không dám ở lại. Ông nói cấp trên có thể không lo lắng sao?"

Tủy Quỷ bĩu môi, uống một thêm một ngụm rượu lớn không thèm nói tiếp nữa.

Liệt Hỏa thở dài nói: "Chuyện này bây giờ rất là quan trọng, cho nên tôi quyết định...."

Đúng lúc điện thoại trên bàn của Liệt Hỏa reo lên. Liệt Hỏa ngưng nói, nhấc máy lên hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm trầm của nam nhan. Dựa vào âm thanh có thể đoán thân thể người này nhất định cường tráng: "Tổ trưởng, Băng đã trở về."

"Ừm, biết rồi. Kêu hắn đến văn phòng của ta."

"Vâng!"

Liệt Hỏa đặt điện thoại xuống, Tửu Quỷ nhanh miệng hỏi: "Tên tiểu tử đó về rồi hả?"

"Ừm." Liệt Hỏa lấy tay xoa thái dương đáp: "Nghe nói đã ra ngoài đi dạo, nữa đêm canh ba có gì tốt đâu mà còn đi dạo."

"Ông đừng có quản thúc hắn." Tửu Quỷ nuốt ực một ngụm rượu, ợ một hơi rượu rồi uể oải nói: "Không có ai làm cho hắn bị thương đươc đâu."

Liệt Hỏa cười khổ nói: "Tôi chỉ sợ hắn làm cho người khác bị thương thôi."

"Hắn không có tự nhiên gây chuyện đâu."

"A, tôi cũng biết....bất quá cứ như vầy thì không được, lần sao phải kiếm người đi với hắn."

Tửu Quỷ liếc ông một cái rồi hỏi: "Tổ dị năng của chúng ta hạng chế tự do của thành viên từ bao giờ vậy?"

Liệt Hỏa không vui nói: "Ông không thể không biết thân phận của hắn, còn nữa...." Liệt Hỏa đang nói nữa chừng đột nhiên dừng lại rồi không nói nữa. Đưa mắt nhìn ra cửa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vài giây sau, ở ngoài vang lên giọng nói nghiêm trang của một nam nhân: "Báo cáo!"

"Vào đi."

Cửa phòng nhè nhẹ mở ra, một binh sĩ đang đứng bên ngoài cửa vẽ mặt cung kính nói: "Báo cáo trưởng quan, người đã đến."

Liệt Hỏa gật đầu

Binh sĩ lùi lại một bước nhường đường, Sở Nguyên đi qua cọ sát vào người hắn bước thẳng vào trong phòng, nét mặt thờ ơ đứng bên cửa. Binh sĩ lui ra đóng nhẹ cửa lại rồi rời đi.

Sở Nguyên từ bước đi tới, nhìn Tửu Quỷ đang say sưa uống rượu một cái, trở lại đối mặt với Liệt Hỏa hỏi: "Tìm tôi?"

"Ừm." Liệt Hỏa gật đầu hỏi: "Anh đã đi đâu vậy?"

"Đi ra ngoài."

Liệt Hỏa cười nhẹ nói: "Tôi biết anh đi ra ngoài....a, bỏ đi. Bất quá mai mốt tốt nhất đừng có một mình chạy lung tung. Địa hình của Kinh Thành rất phức tạp, đặc biệt là tứ đại.... tam đại gia tộc bởi vì gần đây có một vài chuyện huyên náo không thể giải quyết được. Hiện tại tình huống rất là loạn. Còn nữa, anh đối với nơi này đường xá không rành, vạn nhất vô cớ bị dính vào những chuyện không đâu thì phiền lắm."

Sở Nguyên lãnh đạm nhìn ông không nói lời nào, nét mặt vô cảm, nhìn vào không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Liệt Hỏa vẫy vẫy tay nói: "Tôi chỉ nghĩ tốt cho anh thôi. Bỏ qua đi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa. Đúng rồi, Thiên Độ Trấn vừa rồi mới truyền tới một tin. Họ nói trước đây không lâu có một gia đình nữa bị giết."

"Tôi đã biết rồi."

Liệt Hỏa liếc một cái hỏi lại: "Anh đã biết trước?"

Sở Nguyên lạnh nhạt nói: "Tôi vừa mới từ Thiên Độ Trấn trở về."

Không chỉ có Liệt Hỏa, Tửu Quỷ từ nãy giờ bận uống rượu ở một bên không lên tiếng, cũng ngước nhìn Sở Nguyên với vẻ mặt kỳ lạ.

Liệt Hỏa nhíu mày hỏi: "Anh đã tới Thiên Độ Trấn?"

"Ừm."

"Anh tới chổ đó làm cái gì?"

Sở Nguyên ngắn gọn trả lời: "Tra án."

"Hả?" Liệt Hỏa vịnh tay vào ghế, hai mắt nhìn thẳng Sở Nguyên hỏi lại: "Đã tra ra được điều gì?"

Sở Nguyên đáp: "Vật đó chỉ ăn tim người."

Liệt Hỏa nghạc nghiên hỏi: "Là ý gì?"

Sở Nguyên khi ở Thiên Độ Trấn phát hiện ra xác của con chó, tuy bị phanh thây ra nhưng nội tạng vẫn còn nguyên, không bị mất một thứ gì. Sau khi nghe tiếng kêu thảm, theo âm thanh là người đầu tiên đi đến hiện trường hung án. Tất cả những gì nghe thấy được hắn đều kể lại từng chi tiết.

Sau khi Sở Nguyên kể xong, Liệt Hỏa vội hỏi: "Anh không có để lại dấu vết gì chứ?"

Sở Nguyên thờ ơ nói: "Không."

Liệt Hỏa gật đầu nói: "Vậy thì tốt, nếu bị tra ra dấu vết anh từng ở đó thì anh nhất định sẽ bị tình nghi. Mặc dù chúng tôi có thể bảo vệ anh, nhưng đến khi đó vẫn gặp nhiều phiền phức."

"Biết rồi."

Liệt Hỏa sờ cằm hỏi thêm: "Theo như anh thấy thì nó phải là từ cửa sổ lầu hai đi vào, sau đó từ ban công lầu ba thoát đi?"

"Đúng vậy, chốt cài cửa sổ đã bị hư nên cửa không có khóa, chỉ cần đẩy nhẹ có thể mở ra." Nói xong những lời này, Sở Nguyên không tự chủ được nghĩ tới cảm giác kỳ lạ lúc hắn mới bước vào căn nhà đó. Không thể nói được đó là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy có một đôi mắt lạnh buốt trong bóng đêm nhìn hắn. Một người can đảm như hắn vẫn bị đôi mắt đó kiềm chế, làm cho hắn cảm thấy bồn chồn, khó chịu. Tuy nhiên cảm giác này thoáng qua rất nhanh, như cơn gió thoảng qua rồi biến mất. Nhưng cho dù chỉ là trong thời gian chớp mắt vẫn làm cho Sở Nguyên thấy lạnh như đang đứng trong hầm băng, lạnh thấu tâm can.

Liệt Hỏa gật đầu hỏi: "Nhưng vì sao nó lại chạy đi từ lầu ba? Còn nữa, tại sao nó từ lầu hai lên lầu bốn giết người rồi lại trở xuống lầu ba giết tiếp?"

Ý tứ của Liệt Hỏa rất rỏ ràng, ông nghi ngờ suy đoán của Sở Nguyên. Chuyện này không thể trách ông được, nếu đổi lại là suy nghĩ của người bình thường thì thoát đi từ lầu hai có phải an toàn hơn không, đâu cần phải mạo hiểm nhảy từ lầu ba. Hành động này không được hợp tình cho lắm bởi vì hung thủ vẫn còn đủ thời gian để trốn đi. Trừ phi hung thủ bị tiếng kêu lớn làm cho hoảng sợ, không kịp suy nghĩ vội vàng thoát đi. Hoặc là đối với nó, nhảy từ lầu hai hay lầu ba căn bản không có gì khác biệt. Thêm vào đó từ lầu hai phải lên lầu ba giết người trước rồi sau đó mới lên lầu bốn. Nhưng hung thủ lại làm ngược lại, giết người ở lầu bốn rồi mới xuống tới lầu ba. Hung thủ đâu cần phải vẽ vời thêm chuyện, như vậy không phải là tự mình kiếm thêm việc để làm sao? Đổi lại là người khác thì đối với giả thuyết này cũng sẽ hoài nghi.

Sở Nguyên cũng không buồn giải thích, bởi vì không cần thiết phải giải thích thêm điều gì. Liệt Hỏa tin hay không đối với hắn cũng không quan trọng. Hắn không phải là loại người hay quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Bất quá chuyện làm cho hắn bận tâm bây giờ là cái cảm giác khi ở bên cửa sổ, lạnh thấu xương tủy. Không biết đó có phải chỉ là ảo giác thôi hay là còn có nguyên nhân nào khác? Nhưng đối với Sở Nguyên mà nói, thì đó là thứ cảm giác rất thực, rất sâu sắc và rỏ ràng. Lúc đó đang ẩn trong bóng tối theo dõi hắn phải chăng là hung thủ? Nếu đúng là như vậy, thì hung thủ này quả là đáng sợ, bởi vì ánh mắt lạnh lẽo đó không phải người thường có được.

"Hung thủ này thật ra là vật gì?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.