Chương trước
Chương sau
Nửa tháng sau khi Sở Nguyên tiếp nhận phẫu thuật mắt phải. Trong nửa tháng này, cơ thể Sở Nguyên sau lần phẩu thuật đã khôi phục rất nhanh, mặc dù phần lớn công lao là nhờ ở y thuật tài giỏi của Trương Ngân Tâm, nhưng cũng không thể không nói, thể chất của Sở Nguyên thật kinh người. Nếu thể chất của hắn không phải đặc biệt hơn người bình thường, sợ rằng cho đến bây giờ cũng mới chỉ có thể xuống giường miễn cưỡng đi lại.

Ở nửa tháng thời gian này, Sở Nguyên đã diện kiến qua một bộ phận lớn thành viên của dị năng tổ. Dị năng tổ có quy định, mỗi hai người phải thay phiên trực ban một tuần, thời gian còn lại thì được tự do hoạt động. Vào lúc Thiết Tướng với Mân Côi vừa thay đổi hai lần giao ban, ngoại trừ Thiết Tướng, Mân Côi, Liệt Hỏa và Tửu Quỷ thì Sở Nguyên tổng cộng đã gặp qua được tám thành viên, xem như hơn một nửa thành viên của Dị Năng tổ.

Trực ca lần này là Yêu Linh với Thổ Phỉ. Mặc dù nói trực ban, nhưng thật ra là quay về cơ địa tiến hành tuần lễ huấn luyện. Tất cả các dị năng tổ thành viên đều có một thân phận ngoài xã hội. Bọn họ phải che dấu tốt bản thân, thậm chí ngay cả người thân trong gia đình cũng không hề hay biết được thân phận thật sự của họ. Cho nên bọn họ cũng không thực sự có nhiều thời gian tiến hành dị năng huấn luyện, hơn nữa bên ngoài cũng không có thiết thi với sân tập cho bọn họ tự tập luyện. Chỉ đành mỗi tháng trái, phải hai bên mới rút ra được một khoảng thời gian lưu chuyển đi đến nơi này tiến hành huấn luyện thực thụ.

Long Hồn dị năng tổ căn cứ địa, sân huấn luyện xạ kích.

Phanh! Phanh!...

Liên tục sáu tiếng súng nổ giòn, Sở Nguyên từ từ hạ súng xuống. Bên cạnh hắn là Yêu Linh với vẻ mặt cực độ kinh ngạc, há hốc miệng, trợn mắt nhìn chằm chằm tấm bia tập bắn cách đó tám mươi thước. Trên tấm bia chỉ có duy nhất một lỗ đạn, nhưng căn cứ vào tiếng súng nổ trước đó, vậy hiển nhiên Sở Nguyên đã liên tục bắn sau viên đạn vào đúng cùng một lỗ đạn.

Thổ Phỉ đứng bên cạnh Yêu Linh ra sức gãi gãi cái lổ tai, một bên mở ra lòng bàn tay nói:

- Trận này ngươi thua.

- Nhảm, tên Thổ Phỉ ngươi.

Yêu Linh vừa buồn bực vừa từ trong túi lấy ra một tờ tiền mệnh giá trăm nguyên đưa cho Thổ Phỉ.

Thổ phỉ tiếp nhận tờ tiền đặt lên môi hôn một cái, hi ha cười nói:

- Tự nguyện đánh cá thì chịu thua đi, ai bảo ngươi không tin lời Quỷ Hỏa.

Bọn họ hai người là vừa rồi đánh cuộc. Cũng bởi vì Quỷ Hỏa trước khi giao ban đã có thầm nói cho hai người bọn họ biết là thành viên mới Băng có một trình độ lợi hại khiến cho người ta khó có thể tin được. Tới cùng là cái gì trình độ? Quỷ Hỏa chưa nói, chỉ là rất thần bí để cho bọn họ chính tự mình tìm hiểu.

Tuy nhiên Quỷ Hỏa thật ra đã âm thầm lộ ra một chút tin tức cho biết kỹ thuật bắn súng của Băng đã đạt đến một trình độ thần kỳ, nếu có tán dương hắn là Thương Thần cũng không có gì là quá đáng. Yêu Linh dĩ nhiên không tin, kết quả hắn với Thổ Phỉ cùng nhau đánh cuộc cho nên mới có cảnh tượng như vừa rồi.

Sở Nguyên buông súng, ngay cả nhìn cũng không nhìn Yêu Linh với Thổ Phỉ một cái, chỉ trực tiếp xoay người rời khỏi sân tập.

Yêu Linh bĩu môi bất mãn nói:

- Người này thật kiêu ngạo.

- Dĩ nhiên. - Thổ Phỉ nói – Ngươi không có nghe Quỷ Hỏa nói sao? Kiêu ngạo cũng phải có bản lãnh a. Hắn chính là có cái bản lãnh để mà kiêu ngạo.

Yêu Linh hừ nhẹ một tiếng không nói nữa. Yêu Linh rất không quen nhìn nhười khác không để cho mình chút thể diện. Có thể là tự nhiên trong lòng hắn có chút vấn đề, hễ ai đó đối với nhiệt tình của hắn mà không đáp lại, hắn sẽ rất không thoải mái, nghĩ rằng đối phương là không có để hắn trong mắt. Chuyện này có thể cùng với dị năng của Yêu Linh có chút liên quan. Năng lực của Yêu Linh rất kỳ quái, không thuộc bất cứ một hệ nào, khả năng của hắn chính là xuyên thấu, để cho thân thể dễ dàng đi xuyên tường, thậm chí xuyên qua mặt đất. Chỉ cần là một thực thể gì đó thì hắn đều có thể đi xuyên qua.

Theo Long Hồn nghiên cứu về sau thu được một kết luận. Yêu Linh sở hữu năng lực chính là quá trình phân tách, dung hợp cũng như tổng hợp phân tử. Là một loại rất cao cấp năng lực, nhưng không có tác dụng thực tế, cũng không có lực công kích. Có thể nói, chỉ cần Yêu Linh muốn, hắn có thể xuyên qua bất cứ đồ vật gì. Thậm chí một đường dưới lòng đất xuyên qua địa cầu cũng là có thể.

Dĩ nhiên, chỉ là tưởng tượng ra mà thôi, bởi chuyện này căn bản không có khả năng thực hiện, đầu tiên, không nói Yêu Linh có thể chịu nổi độ nóng nham thạch trong lòng đất hay không, đơn giản là năng lượng trong cơ thể hắn không có đủ mạnh mẽ để duy trì đến một đầu kia thế giới. Thực tế, để cho hắn xuyên xuống lòng đất mấy trăm thước rồi cạn kiệt năng lực thì tất nhiên sẽ bị vây trong lòng đất cho tớt chết. Mặc dù năng lực của Yêu Linh đối với chiến đấu thì không có tác dụng nhưng cũng không thể phủ nhận, dùng để do thám là hoàn hảo. Thổ Phỉ bọn họ từng xúi bẩy Yêu Linh xuyên tường vào phòng tắm nữ mà rình coi. Đáng tiếc, Yêu Linh vận dụng năng lực thì chỉ có mỗi thân thể của hắn là có thể xuyên qua, tuyệt đối không thể mang theo bất kỳ đồ vật gì, nếu không, Thổ Phỉ bọn họ chắc cũng dám bắt hắn đưa đi vào.

Yêu Linh mỗi lần dùng năng lực, thân thể hắn sẽ biến thành một đám khói nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể ở nơi nào nhưng lại giống như bóng trong nước, không thể nào nắm bắt được.

Cho nên khi hắn vận dụng năng lực thì phiền phức đầu tiên là chính quần áo trên thân, bởi vì quần áo lúc này không có gì chống đỡ nên tự nhiên sẽ rơi xuống. Đang lúc thân thể biến thành vô hình, ảo ảnh trạng thái thì toàn thân quầng áo sẽ rơi xuống, nhanh chóng hắn sẽ chỉ còng tấm thần trần trụi. May mắn hắn là một nam nhân, nếu là phụ nữ thì dù có đánh chết chắc cả đời cũng không dám sử dụng năng lực quái dị này.

Năng lực của Thổ Phỉ thuộc thổ hệ dị năng, hắn am hiểu nhất chính là phòng ngự, nếu đem ép cát lại với mật độ lớn thì có thể cứng ngang với sắt thép, chỉ cần dưới chân hắn có đất hoặc cát thì chỉ cần trong thời gian ngắn đã xây được một bức tường trước mặt mình. Ngoài ra hắn cũng không có năng lực công kích gì. À hắn có thể điểu khiển cát chui vào mũi đối phương để đối phương dần dần chết, sau đó lấy luôn xác để xây tường.

Sở Nguyên rời khỏi trường bắn đi đến khu huấn luyện dị năng. Hắn đúng là một tên quái vật không biết mệt, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập thì cũng là tập luyện. Lúc này mắt trái của Sở Nguyên đã sửa lại rất tốt, ánh mắt rất thật, nhìn từ ngoài vào hai mắt không khác gì nhau. Hơn nữa khi mắt phải chuyển động thì mắt trái cũng tương ứng di chuyển theo, trông chỉ hơi uể oải một chút thôi. Nhưng bất kể thế nào, có thể đạt được hiệu quả như vậy đã là ngoài dự đoán rồi, huống hồ Sở Nguyên cũng căn bản là không quan tâm.

Tại nơi huấn luyện dị năng, dựa theo phương pháp mà Tửu quỷ đã dạy, Sở Nguyên bắt đầu tiến hành tập luyện dị năng. Thật ra phương pháp Tửu quỷ dạy hắn rất đơn giản, chính là tại giai đoạn sơ cấp này cần phải tận lực tiêu hao tất cả dị năng trong cơ thể của mình, sau đó chậm rãi tu bổ lần nữa, sau đó lại cần tiêu hao hết. Quá trình này nhìn như đơn giản, thật ra cũng rất phiền toái, Sở Nguyên mỗi ngày đều phải liều mạng sử dụng dị năng phóng băng khiến tràng huấn luyện trở thành một vùng băng giống nhau. Rất may là các tài liệu của nơi huấn luyện đều là được đặc chế, nếu không làm sao có một gian phòng có thể chịu được áp lực của dị năng như vậy. Sau khi dị năng tiêu hao hết, toàn thân hắn sẽ trở nên suy yếu vô lực, thể lực của hắn cần ít nhất nghỉ ngơi nửa ngày mới có thể hồi phục. Nếu đổi lại là Thiết Tướng cùng Mân Côi, bọn họ ít nhất phải mất cả ngày mới có thể khôi phục được.

Ngay từ đầu Sở Nguyên cũng không quen với điều này, sau khi phóng thích dị năng xong đều cảm thấy đến đi lại cũng lảo đảo, toàn thân một điểm khí lực cũng không có. Hiện tượng này phải hơn một tuần mới chuyển biến tốt hơn, hơn nữa hắn phát hiện băng dị năng trong cơ thể của mình thật sự có lớn mạnh hơn, nhiệt độ của băng được tạo ra cũng thấp hơn trước kia rất nhiều.

Nơi huấn luyện dị năng được chia thành nhiều gian phòng, mỗi người khi huấn luyện đều ở riêng tại một gian phòng, việc này cũng không phải là bảo mật cái gì, bởi vì loại dị năng này cho dù muốn cũng không có biện pháp dạy người khác được, năng lực này hoàn toàn là do khi sinh ra đã có. Việc tách những người tập luyện dị năng ra chủ yếu là để tránh việc khi đang tập luyện thì ngộ thương đồng bạn, hoặc là bị đồng bạn gây ngộ thương.

Theo lời của Tửu quỷ, năng lượng do dị năng phát ra rất lơn, nếu một dị năng giả có khả năng tu luyện đến cực hạn, năng lượng phóng thích có thể so sánh với bom nguyên tử. Tuy nhiên việc này chỉ là truyền thuyết được lưu truyền mà thôi, bởi vì từ cổ chí kim chưa bao giờ nghe đến dị năng giả nào có khả năng đạt đến đẳng cấp như vậy. Nếu thật sự có kẻ nào phóng thích ra dị năng có thể phá hủy cả một thành phố, như vậy hắn không phải là người nữa mà có thể trực tiếp trở thành thần. Thông thường phạm vi công kích lớn nhất của dị năng giả cũng chỉ trong vòng mười mét trở lại, thậm chí là ngắn hơn, như băng dị năng của Sở Nguyên phải là thân thể va chạm thì mới phát huy được, băng không thể được tạo ra từ không khí mà cần phải từ bộ vị trên thân thể tạo ra.

Sở Nguyên đang đứng trong một gian phòng huấn luyện, chậm rãi phóng thích ra năng lượng dị năng băng. Từ chân hắn làm trung tâm một tầng băng mỏng tràn ra bốn phía, rất nhanh lan ra khắp phòng, cả phòng bây giờ đầy băng sương, hơn nữa lớp băng ngày càng dày. Hắn bây giờ mỗi ngày phải đem dị năng tiêu hao hết, sau đó căn cứ theo phương pháp mà Tửu Quỷ cho hắn chậm rãi hấp thu năng lượng trong không khí tiến hành bổ sung vào trong cơ thể sau đó chuyển hoá thành năng lượng băng của hắn. Cho nên cả quá trình rất khô khan và vô vị.

Ngay khi Sở Nguyên đang phóng thích năng lượng, đồng hồ đeo bên tay trái chợt rung lên vài lần. Sở Nguyên nhìn lên đồng hồ, ấn lên mặt trên rồi hỏi:

- Chuyện gì ?

Đông hồ này được Long Hồn phát xuống các thành viên, không có gì nguy hiểm, chỉ là máy thông tin cùng với phát tín hiệu theo dõi vị trí. Lúc tiếp nhận đồng hồ, Sở Nguyên đã không thích đeo, hắn không biết tại sao mình không thích, nhưng trong lòng lại có cảm giác không muốn đeo cái đồng hồ này, nhưng mà có Liệt Hoả và Tửu Quỷ kiên trì khuyên bảo Sở Nguyên đành phải đeo vào tay.

"Băng." Từ đồng hồ truyền ra âm thanh của Liệt Hỏa: " ngươi bây giờ hãy đi lên văn phòng ta lập tức, nhanh lên một chút."

Liệt Hỏa không có nói nhiều lời, nói xong trực tiếp gác máy xuống.

Sở Nguyên buông nút bấm trên đồng hồ ra, nhìn một chút gian phòng đã bị bao trùm bởi một phiến băng mỏng và một tầng băng sương, sau đó dừng huấn luyện xoay người bước tới mở của đi xuống

Cánh cửa đã bị băng đông cứng, nhưng mà Sở Nguyên không phải là lần đầu tiên gặp chuyện này, hắn đi thẳng tới trực tiếp mở cửa ra. Nơi này cửa đều là tự động, từ bên ngoài phải có mật mã mới vào được, còn từ bên trong đi ra ngoài chỉ cần ấn vào tay nắm cửa là được, mặt khác bên cạnh còn có một chốt màu đỏ, đó là chốt cửa khi ấn xuống thì người ngoài có mật mã cũng không vào được chỉ có người bên trong mới mở được cửa. Text được lấy tại Truyện FULL

Khi cửa vừa hạ xuống bên kia nghe thấy "ca sát" mấy tiếng, lớp băng mỏng đóng trên cửa từ từ vỡ vụn, rơi xuống. Sở Nguyên lần đầu tiên đến đây đã biết lực mở của trục cửa rất mạnh. Đừng nói là đóng băng như vậy, cho dù có nhiều hơn thì cũng không ngăn được cánh cửa tự động này. Chờ cửa hoàn toàn mở hết, Sở Nguyên đi thẳng đến nhà làm việc chính.

Đến phòng làm việc của Liệt Hỏa, Yêu Linh và Thổ Phỉ đã ở đây rồi. Nhìn thấy Sở Nguyên đi đến, Thổ Phỉ nhìn hắn khẽ gật đầu, còn Yêu Linh thì vẫn nhìn sang một bên coi như không biết hắn đến.

Sở Nguyên cũng không để ý đến hắn, đi thẳng vào hỏi: "Tìm ta có việc gì?"

"A" Liệt Hỏa day thái dương nói: "Có chút phiền toái. Phía tây Bắc Kinh phát sinh một việc…một việc."

Sở Nguyên, Yêu Linh và Thổ Phỉ đều không lên tiếng, Sở Nguyên không muốn nói còn Yêu Linh và Thổ Phỉ thì không dám tùy tiện mở miệng.

Liệt Hỏa tiếp tục nói: "Những chuyện Dị Năng tổ chúng ta làm thực ra là những chuyện mà người thường không giải thích được. Nhưng có điều chúng ta phải bí mật xử lý, việc này không thể công khai. Băng, đây là lần đầu tiên ngươi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, học hỏi một chút kinh nghiệm đi. Chuyện này hẳn là không khó, Yêu Linh cùng Thổ Phỉ đều có kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ, nên nghe ý kiến của bọn chúng. Được rồi, các ngươi bây giờ bắt đầu đi. Ta đã để bản đồ trên xe, các ngươi ra đấy lấy bản đồ là đi được. Tới đấy thì cứ theo quy củ cũ mà làm" nói đến quy củ, Liệt Hỏa liếc mắt nhìn về phía Thổ Phỉ, Thổ Phỉ gật đầu mấy cái.

Sở nguyên mở miệng hỏi:

- Là chuyện gì ?

Liệt Hoả cười khổ nói:

- Đến đó ngươi sẽ biết, muốn Long Hồn ra tay đều không phải việc bình thường.

Sở Nguyên chau mày một chút hỏi:

- Không cần chuẩn bị gì cả sao

- Chuẩn bị cái gì ?

Liệt Hoả cười nói:

- Ngươi muốn mang cái gì thì đến kho trang bị, nhưng mà người của di năng tổ bình thường không cần trang bị gì cả. À Băng, Yêu Linh và Thổ Phỉ không có năng lực công kích, nếu gặp truyện nguy hiểm ngươi phải bảo vệ tốt bọn họ.

Không đợi Sở Nguyên nói tiếp, Liệt Hoả phất tay nói:

- Nhanh lên một chút, thời gian không đợi người đâu.

- Đi thôi.

Thổ Phỉ phân biệt nhìn về phía Yêu Linh và Sở Nguyên ra hiệu. Ba người xoay người rời khỏi văn phòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.